Thật ra Lận Xuyên căng thẳng thật, dẫu sao thì lớn như vậy rồi mà chưa nếm qua mùi vị phụ nữ. Đột nhiên hôn môi, anh cảm thấy hơi bạo.
Hai người đều từ từ tiến tới trước dò thám, sau đó mặt ai cũng đỏ ửng.
Tô Tô thì không có gì, dù sao thì những tiết mục như thế này đều là chuyện nhỏ.
Cô thì rất phóng khoáng thò đầu tới cắn viên kẹo đó, kết quả là tên Khang Kiến Quốc đó cứ lắc tới lắc lui viên kẹo, cô khó mà cắn được.
Còn Lan Xuyên vốn di là muốn nhường cô, dù sao thì anh cũng muốn để vợ mình làm nóc nhà.
Nhưng tiếc là, cho dù để viên kẹo đứng yên lại, nhưng bỗng chốc nó chuyển từ thẳng đứng sang nghiêng, vì thế đối phương từ bỏ rồi.
Cứ như thế hai, ba lần, anh cảm thấy hô hấp của mình trở nên gấp gáp, bởi vì đôi môi nhỏ của cô vợ cứ lắc tới lắc lui trước mặt anh, ngửi lại thấy rất thơm.
Tô Tô cũng bị Khang Kiến Quốc làm cho bực, cuối cùng nhân lúc Lan Xuyên không chú ý, cô mở to miệng và cắn viên kẹo đó.
Đúng là có chạm vào môi của Lận Xuyên, bởi vì cả người anh cứng đơ, không dám nhúc nhích một chút nào.
Nhân cơ hội này, Tô Tô câu viên kẹo đi, vừa cười khúc khích vừa ăn viên kẹo.
Hoàn toàn không ngờ cô dâu lại lanh lợi như vậy, tiết mục này, người thiết kế thất bại rồi.
Nhưng Khang Kiến Quốc vẫn hỏi:
"Tiêu rồi, bỗng chốc phải để chị dâu làm nóc nhà rồi, anh Xuyên, cả đời này anh không thẳng lưng lên được rồi."
Lời này nói sao mà khó nghe vậy, hình như có ý khiêu khích ly gián trong đó nữa. Tóm lại, nếu như là người dễ nổi cáu thì chắc lúc này đã tức giận rồi.
Tô Tô không hiểu đàn ông ở thời đại này, nếu ở hiện đại, nói đàn ông không thẳng lưng lên nổi thì có lẽ có người sẽ nổi giận đấy, chứ đừng nói đến thời đại với chủ nghĩa đàn ông này đấy.
Nhưng làm sao cô biết được, Lận Xuyên người ta đã sớm không quan tâm đến cái vị trí nóc nhà này, vì thế anh trừng to mắt và nói: "Tôi thích đấy."
Phụt.
Một câu "tôi thích đấy" làm cho Tô Tô phụt cười, những người khác cũng bị anh chọc cười, nhưng mà Khang Kiến Quốc cười không nổi. Lúc trước Tô Tô làm anh ta mất mặt, vì để trả thù, anh ta hi vọng người anh của nhà dì hai mình có thể dạy dỗ cô dâu mới này.
Cô là một phụ nữ, cho dù có bản lĩnh như thế nào thì cũng phải yếu đuối trước mặt đàn ông, đặc biệt là trước mặt tên ngốc quân nhân này, mười người đàn ông cũng đều không tiếp cận được cô, nếu muốn dạy dỗ cô, chi bằng giao cô cho Lận Xuyên, để anh quản cô, đến lúc đó anh ta có đến thì ngay cả đánh rắm cô cũng không dám đánh, nếu không sẽ khiến cô khó chịu.
Nhưng ai ngờ người anh họ này của mình lại không có chí khí như vậy, sớm đã mềm lòng trước mặt vợ.
Nghĩ đến đây, anh ta hít sâu một hơi, nói: "Lưng yếu thì không được, làm sao tối động phòng được chứ, mọi người nói xem có phải không?"
Câu này của anh ta có hơi bạo rồi, ở đây còn có con nít nữa đấy.
Lận Xuyên chau mày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Anh đang nghĩ, Tô Tô người ta là con gái đấy, sao có thể nói những lời này trước mặt cô được chứ?
Anh lén nhìn vợ mình một cái, nếu như cô không thể chấp nhận được thì anh sẽ đuổi đám người kia ra ngoài.
Nhưng, da mặt Tô Tô dày lắm đấy.
Khả năng chịu đựng giỏi lắm. Mấy chuyện trêu đùa này cô cũng từng chơi với bạn học của mình rồi, nên cô thấy không sao cả.
"Lưng tôi yếu hay không yếu, hay là các người thử thử?"
Lan Xuyên xắn tay áo lên, xem ra là muốn tập luyện với họ rồi. Những người có mặt ở đây, không có một người nào có thể đánh lại anh, cho nên ai nấy cũng đều sợ hãi.