"Nhà họ Lận có thể lấy được bao nhiêu tiền, vợ Lận Xuyên mới lấy được nhiều nhất, mỗi tháng chia cho cô ta năm sáu trăm tệ, nếu không bọn họ có thể mua được nhà sao?" Tần Duyệt Duyệt nói.
"Cái gì? Vì sao chia cho cô ta nhiều tiền như vậy?"
"Lúc trước khi làm nhà xưởng cô ta bỏ tiền gốc, như vậy có thể chia tiền hoa hồng, cô ta tính toán đúng là tốt." Tân Duyệt Duyệt tức giận.
Vì thế tối nay không ai để ý tới Lận Đông Hà đi đâu, chỉ bắt đầu mắng Tô Tô được rất nhiều tiền.
Buổi tối cha Tần và mẹ Tần vô cùng tức giận, cảm thấy nhiều tiền như vậy nhà mình lấy về có thể mua được nhà bao nhiêu phòng cho hai đứa con trai.
Vì thế bọn họ không bàn bạc với Tần Duyệt Duyệt, đợi cô ta đến trường học thì tới nhà Tô Tô gõ cửa đòi tiền.
Buổi sáng Lận Xuyên đi sớm, dì Diệp còn chưa tới, Tô Tô không thể ra khỏi nhà nên không tới mở cửa.
Bởi vì Lận Xuyên đã khóa cửa từ bên ngoài, ngày hôm qua cũng đã nói cho dì Diệp chìa khóa để ở đâu.
Bọn họ gõ cửa một lúc lâu cũng không có người mở, vì thế muốn đến nhà xưởng, nghe nói bên đó có em trai của Lận Xuyên, chỉ cần tính toán rõ ràng với cậu là được.
Đợi bọn họ vừa đi dì Diệp lập tức lấy chìa khóa từ sau thân cây ra mở cửa, sau đó cài chốt bên trong.
Vào nhà thay giày xong, nhìn thoáng qua Tô Tô ôm đứa bé nói: "Tiểu Tô à, hình như hai người vừa rồi tới cãi nhau, dì đứng từ xa nhìn không dám mở cửa."
"Một nam một nữ, nhìn lớn tuổi sao?" Thật ra nghe tiếng đập cửa cũng biết người tới không có ý tốt, cho nên cho dù có thể mặc thêm áo khoác đi ra ngoài kiên trì mở cửa cũng không động.
"Đúng vậy, dì thấy gương mặt bọn họ âm trầm nên không mở cửa cho bọn họ tiến vào, hai người kia đi rồi di mới tới đây."
"Dì Diệp, cảm ơn dì." Không hổ là người từng ra chiến trường, tính cảnh giác đúng là vô địch.
"Không có gì, giao đứa bé cho dì đi, để dì làm quen với đứa bé trước." Dì Diệp là người rất thích trẻ con, bà ấy tiến lên ôm Chiến Chiến, không ngờ tới lần đầu tiên bị từ chối.
Nhưng mà bà ấy không từ bỏ, liên tục mấy lần cuối cùng khi mẹ mình đi vệ sinh không để ý tới cậu bé xong đã biết là không tránh được, đứa bé khóc một lát sau đó thuận theo.
Cứ thế, dì Diệp bắt đầu chăm sóc Chiến Chiến.
Đừng nhìn bà ấy là người nghiêm túc, nhưng khi chăm sóc đứa bé vẫn rất dịu dàng.
Hơn nữa trong nhà không có người ngoài cho nên cuộc sống cũng rất dễ dàng, chỉ can chiếu cố đứa bé, thu dọn nhà cửa cùng với nấu cơm ở cữ cho Tô Tô, chính là nấu cháo cộng thêm đồ ăn thanh đạm.
Bà ấy cũng muốn ăn cùng, nhưng Tô Tô không để bà ấy luôn ăn cháo, có đôi khi sẽ đưa tiền bảo bà ấy đi mua mấy cái màn thầu, ngày hôm nay thì tạm chấp nhận như thế.
Nhưng mà bên bọn họ yên tĩnh chỗ nhà xưởng của Lận Đông Hà thì cãi nhau ngất trời, thiếu chút nữa đánh nhau với Lận Hải cùng với đám công nhân.
Không, đã đánh nhau rồi, chỉ không đánh vỡ đầu chảy máu mà thôi.
Cha Tần và mẹ Tần cảm thấy con rể nhà mình là xưởng trưởng của nhà xưởng này, cho nên tới đây diễu võ dương oai.
Nhưng mà Lận Hải không quen biết, sau khi đi ra thì đuổi bọn họ đi, nói mấy lời không dễ nghe. Chuyện này khiến hai vị thân thích của xưởng trưởng cho rằng là chịu si nhục, vì thế cãi nhau với Lận Hải, nói cậu tới lấy tiền mà không làm gì, giống y như chị dâu cậu.
Vừa nói tới chị dâu Lận Hải không vui, nhà xưởng băng vệ sinh này vốn là chị dâu người ta và y tá Bạch nghĩ ra.
Sau đó Lận Đông Hà mới bỏ tiền ra góp vốn.
Cho dù anh ta làm nhiều, nhưng là người góp vốn ít nhất.
Hiện giờ ba người chia đều, sao chị dâu mình không có cống hiến.