Tô Tô cảm thấy, có khả năng lại sắp đánh nhau mất.
Quả nhiên, Lận Đông Hà muốn xông lên đánh người.
Mà Lận Xuyên ngăn cản anh ta nói: "Đừng làm bậy."
Cũng may lúc này Tần Duyệt Duyệt nói: "Rất xin lỗi, em..."
Cô ta nhìn thoáng qua Lận Đông Hà không nói gì nữa.
"Được rồi, lên xe." Sau khi Tô Tô nói xong ôm đứa bé ngồi phía trước, cô thực sự không muốn ngồi cùng với nam nữ chính ở phía sau.
Lận Xuyên không có cách nào đành phải ngồi sau, nhưng mà Lận Đông Hà ngồi giữa, Tần Duyệt Duyệt ngồi bên trái.
Cảnh vệ lái xe, đám người đều tương đối im lặng người nào cũng không nói chuyện.
Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt đều đang tức giận, cho nên mỗi người đều không nói một lời.
Mà Tô Tô cảm thấy hai bọn họ không cứu được, càng không muốn nói chuyện với bọn họ.
Lận Xuyên đau lòng vợ mình, nói: "Vợ à, em ôm đứa bé rất mệt không bằng để anh ôm cho."
"Được rồi, anh ôm đi em chợp mắt một lát." Tim mệt.
Lận Xuyên nhận lấy đứa bé đặt đứa bé lên người mình, đứa bé không ngủ, đang mở to mắt nhìn khắp nơi giống như vô cùng tò mò.
Lận Xuyên lấy chuối ra đút đứa bé hai miếng, đứa bé vô cùng tham ăn.
Chỉ cần đút ăn là vô cùng vui vẻ, sau đó ăn một lát thì im lặng ngủ mất.
Bởi vì luôn ôm đứa bé ra ngoài chơi, cho nên đứa bé không sợ hãi hoàn cảnh bên ngoài, ăn chuối xong thì ngủ mất.
Lận Xuyên cứ ôm con trai của mình trong lòng như thế, có vợ có con vạn sự sung túc, không cần cả ngày lo lắng quản lý vợ mình thật sự tốt quá.
Giống như vị bên cạnh kia, tuy cảm thấy anh ta kích động như thế là chuyện đương nhiên, nhưng mà vợ mình ái muội với người đàn ông khác còn anh trai ngắn anh trai dài, anh ta nhất định sẽ hết hi vọng.
Cũng may vợ mình không như thế, đối với người đàn ông nào cũng tiến lùi có mức độ.
Ban ngày cảnh vệ lái, buổi tối đến lượt Lận Xuyên lái. Dù sao Tô Tô chỉ ngồi phía trước không nhúc nhích.
Hiện giờ tuy còn chưa phải mùa đông nhưng cây trong núi đã bắt đầu rụng lá, không tốt như mùa hè.
"Rau dại hẳn là chưa mọc, lần trước đều ăn sạch cả."
"Ừm, muốn ăn thì phải năm sau, đến lúc đó chúng ta hái nhiều một chút."
"Vâng, nhưng mà phải mang tới nhà Lận Hải nữa."
"Ừ"
Lận Xuyên ở phía trước vừa nhỏ giọng nói chuyện với Tô Tô vừa lái xe, sau đó Tần Duyệt Duyệt ngồi sau đột nhiên hỏi:
"Đứa bé nhà cô không khóc à?"
"Nếu không có người dọa thằng bé sẽ không khóc." Tô Tô trách người ta rất nhanh, còn không thèm suy nghĩ đã nói.
Lận Đông Hà trách Tần Duyệt Duyệt một câu, cô ta không nói gì nữa.
Nhưng mà lại nói: "Đông Hà, anh thích con gái hay con trai."
"Đều thích."
"Vậy đợi em tốt nghiệp cũng sinh cho anh một đứa nhé?"
"Nói sau đi."
Tô Tô nghĩ thầm trong lòng: Nghĩ hay quá nhỉ, từng phá thai nên tổn thương cơ thể, phải trăm phương nghìn kế mới mang thai được, cho nên còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
"Dường như anh không thích đứa bé lắm?" Tần Duyệt Duyệt cười hỏi.
"Thích." Lận Đông Hà nhìn thoáng qua con của Tô Tô, nếu đứa bé của mình không bị phá sẽ lớn hơn đứa bé này một chút, hẳn là sẽ nghe lời như thế?
Tần Duyệt Duyệt hỏi: "Sao thế? Anh nghĩ gì vậy?"
Tô Tô trợn mắt nhìn trời, đương nhiên là nghĩ tới đứa bé cô nhẫn tâm phá đi.
Chuyện này còn cần phải hỏi ư, không cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ à?
Được rồi, đây là điều nữ chính có thể làm.
"Em đồng ý với anh, sau này sẽ không gặp mặt Tống Lão Tam nữa. Chúng ta sống vui vẻ với nhau được không?”
Tần Duyệt Duyệt ấm ức nói.
"Được." Lận Đông Hà nhíu mày, nhưng vẫn ôm chặt cô ta.
Tần Duyệt Duyệt nói: "Xe ô tô này thật tốt, sau này chúng ta cũng mua sao?” "Có thể." Lận Đông Hà nói: "Anh muốn sửa lại nhà một chút, đợi thêm một thời gian chúng ta sẽ mua TV
"Được ạ, em sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó em cũng có thể được phân một công việc tốt." Lúc này dường như tâm trạng của Tần Duyệt Duyệt rất tốt, vì thế khoe ân ái với Lận Đông Hà.