Hiện giờ bọn họ cách nhau gần như thế, vậy chẳng phải là...
Đáng tiếc chính là, lý tưởng thì đầy đặn, hiện thực lại xương xẩu.
Anh bị thương, không thể làm được chuyện gì.
Nhưng chuyện này không chậm trễ đầu óc suy nghĩ, càng không chậm trễ phản ứng cơ thể nên có.
"Ngủ đi." Anh không muốn tiếp tục đề tài này, cứ tiếp tục như thế có khả năng sẽ bùng nổ.
Tô Tô cũng rất săn sóc, cho rằng anh mệt mỏi cho nên không nói gì nữa, lấy áo lông vũ của mình ra đắp lên chăn của hai người, bởi chăn nhà khách này rất mỏng, cô lo lắng Lận Xuyên vì mất máu quá nhiều sẽ bị đông lạnh mất.
Nhưng mà hai ngày này Lận Xuyên được táo đỏ cẩu kỷ bồi bổ chẳng những không thiếu còn có dấu hiệu huyết khí dâng lên, lúc này thật sự không lạnh, nhưng mà ý tốt của vợ anh chỉ có thể nhận.
Có điều là nhà khách này ngủ trên giường, vợ anh vẫn luôn ngủ trên giường đất có lẽ không quen?
Dù sao mùa đông ở Đồng Bắc nếu không ngủ giường đất thật sự sẽ lạnh lẽo truyền từ phía dưới lên, cô nhất định không chịu nổi.
Đương nhiên không chỉ có như vậy, điều kiện của nhà khách này cũng thật sự không tốt.
Anh thật sự nghĩ đúng rồi, Tô Tô nằm xuống chưa được một lát lập tức cảm thấy không thoải mái, phía dưới đúng là rất lạnh.
Tuy hai người nằm trên một chiếc giường nhưng tách ra hai chăn, thời đại này ít có chăn dành cho hai người, đều là chăn đơn.
Cô cảm thấy sau lưng chậm rãi dần lạnh lẽo, có chút khiến người ta không chịu nổi.
Khi cô đang nghĩ ngợi phải làm sao bây giờ, Lận Xuyên lại nói: "Em trải áo bông ở phía dưới, sau đó tới chỗ anh ngủ."
"Hả?" Đây là muốn ngủ cùng một chăn sao?
Tô Tô có chút đỏ mặt, nhưng rất sợ lạnh.
Vì thế cô nghe lời anh trải áo lông vũ phía dưới người, sau đó vén chăn lên chui vào trong chăn của Lận Xuyên.
Cô rất thẹn thùng, nhưng mà người ta quay lưng về phía cô cho nên không xấu hổ như thế. Đợi vào trong chăn của anh mới biết cái gọi là nhiệt độ cơ thể của đàn ông cao hơn phụ nữ rất nhiều, thật sự rất ấm áp.
Cả người cô đều dán sát lên, nhưng mà chân không dám, sợ chạm vào chân anh.
Nhưng lần này Lận Xuyên rất chủ động, dịch chân về sau nâng lên trên, chủ động đưa tới chân lạnh như băng của Tô Tô để sưởi ấm cho cô.
"Cảm ơn, em sẽ không chạm tới miệng vết thương của anh đấy chứ?"
"Sẽ không." Giọng nói của Lận Xuyên đã khàn khàn, tuy anh mặc áo bố, nhưng sau lưng vẫn có thể cảm nhận được thịt mềm kia, còn đó là gì trong lòng anh biết rất rõ ràng.
Dáng người của nàng dâu nhà mình thế nào trong lòng anh rất rõ ràng, chỗ đó...
Không được, không thể suy nghĩ.
Lận Xuyên cưỡng ép mình đi ngủ, cũng may vì ngồi xe cả ngày cũng thật sự mệt mỏi, chỉ một lát sau hai người đã ngủ ngon lành.
Nhưng mà sáng hôm sau hai bọn họ đều lúng túng một chút, bởi vì tay của Tô Tô đặt lên bụng của Lận Xuyên, cả người dán sát sau eo anh.
Tư thế không tính là quá ái muội, dù sao Lận Xuyên cảm thấy sau này mỗi ngày mình đều phải chịu tốt một chút, vốn dĩ buổi sáng càng dễ kích động hơn chút. Anh tỉnh từ lâu, muốn để vợ mình ngủ nhiều thêm một lát.
Chỉ có thể cố gắng nằm yên ở chỗ đó, một lúc lâu sau mới cảm nhận được sau lưng giật giật, sau đó là động tác uốn éo.
"Tỉnh rồi à?"
"Ừm, a..." Có lẽ phát hiện mình ôm có chút không đúng lắm, Tô Tô vội vàng lùi về sau một chút, kết quả suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống.
Cũng may Lận Xuyên kịp thời phản ứng lập tức nắm lấy cổ áo của cô.
Người đã cứu được lên, nhưng mà cúc áo bị anh nắm rơi ra, ngay sau đó rãnh ngực rất sâu lập tức lộ ra.