Chuyện này quá lợi hại, chỉ có thể luyện thành như thế mới cưới được vợ ư?
Vậy mình còn lâu mới cưới được.
Vì thế Lận Hải đi mua hai món ăn, Lận Xuyên nhanh chóng bật được lò than.
Tuy anh bị thương nhưng chỉ là vết thương nhỏ, sở dĩ nghỉ vì cấp trên bảo anh ở nhà chiếu cố Tô Tô bị kinh hãi.
Trong phòng, Tô Tô kéo Bạch Linh Linh nói: "Cô nghĩ kỹ chưa?"
"Anh ấy.. Anh ấy quá ngay thẳng một chút, từ lần trước tôi nói mình đi xem mắt anh ấy bị dọa cách tôi rất xa, lúc này nhìn thấy tôi thì như thấy thứ gì đó không nên nhìn, trốn đều không kịp." Nói tới chuyện này thì vô cùng tức giận, đâu có ai theo đuổi người khác không tiến lên còn rụt về sau.
"Quân nhân ấy à, rất nghiêm túc đối với những chuyện thế này."
"Tôi cũng biết, tôi đã nói chuyện này với cha mẹ, bọn họ cảm thấy lớn tuổi một chút, quan trọng là muốn gặp một lần."
"Tôi cảm thấy, chuyện này khó đây." Thường Duoc Tien trông vô cùng hung dữ.
"Cha mẹ tôi không phải loại người chỉ biết nhìn mặt." Có lẽ vậy.
"Vậy ý của cô thì sao?" Đầu tiên phải biết ý con gái người ta, đừng để đến lúc đó qua cửa cha mẹ cô ấy nhưng cô ấy không đồng ý.
"Tôi cảm thấy, còn phải ở chung một thời gian." Hiện giờ đều lưu hành hẹn hò, cô ấy cũng muốn thử.
Tô Tô nghe xong thở dài, nói:
"Nếu cô chờ mong tình yêu lãng mạn gì đó thì tôi cảm thấy thôi bỏ đi, bọn họ không chọc cô tức chết đã may mắn lắm rồi. Lúc trước tôi và Lận Xuyên chưa hẹn hò đã kết hôn, hiện giờ nghĩ lại cảm thấy rất sáng suốt."
Nếu hẹn hò với anh, không tức chết cũng phải chia tay.
Ngay cả tặng vòng tay cho người ta, cô cũng cảm thấy mình chịu đựng khá giỏi.
"Vì sao?" Bạch Linh Linh vừa hỏi Tô Tô lập tức nâng vòng tay lên.
"Đây là bạc à? Không giống, hình như là..." Mới nói xong thì thấy Tô Tô lật tay, chỗ đầu nối có thể thấy được dấu vết cắt đứt.
"Thép, vòng dây thép. Lúc ấy tôi muốn nhẫn, Lận Xuyên tặng."
Tô Tô mới nói xong, Bạch Linh Linh lập tức cười vô cùng khủng bố, là loại suýt nữa tắt thở.
Nhưng mà toàn bộ hành trình Tô Tô nhăn mặt, dù sao cô không cười nổi.
"Vậy cô, sao cô không đổi đi?" Còn đeo nó.
Nhưng mà Tô Tô lại sờ vòng thép kia nói: "Bởi vì cái vòng này đã cứu mạng anh ấy."
Sau khi nói xong cô nói chuyện vòng tay của Lận Xuyên bắn bay viên đạn ra, sau đó hai người giữ vòng tay này tới bây giờ, coi chúng nó thành linh vật không đổi.
Bạch Linh Linh lại kinh ngạc nhìn Tô Tô, sau đó nói:
"Tôi rất hâm mộ cô, có một người đàn ông như vậy làm chồng. Tôi nghĩ kỹ rồi, cứ ở bên anh ấy một thời gian thử xem, cô nói với anh ấy đi."
"Vậy được rồi." Tô Tô gật đầu, sau đó bảo Bạch Linh Linh ở lại ăn cơm.
Cô ấy vốn không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn ở lại.
Trên bàn cơm nhìn bàn đồ ăn Lận Xuyên nấu cô ấy không nhịn được liên tục khen, Lận Xuyên có nề nếp nói:
"Ở doanh trại chúng tôi, phải cần thiết dưỡng ra tay nghề nấu ăn giỏi."
"Vậy mỗi người đều biết sao?"
"Mỗi người đều biết." Vậy chẳng phải là Thường Dược Tiến cũng biết ư?
Giỏi nấu ăn khiến Bạch Linh Linh càng thêm động lòng, cuối cùng ăn cơm xong ôm tâm trạng vui sướng trở về.
Tô Tô tiễn người tới ngoài cửa rồi quay đầu lại hỏi Lận Xuyên: "Thường Dược Tiến thật sự biết nấu à?"
"Không biết." Lận Xuyên thành thật trả lời.
Mẹ kiếp, như vậy là lừa hôn.
"Bây giờ anh đến bệnh viện, bảo anh ấy lập tức đến ban bếp núc học, mỗi ngày học hai món, hai tháng hẹn hò sẽ thành đầu bếp." Lận Xuyên cảm thấy mình không xem như lừa đảo, dù sao chuyện này có thể từ từ học.
Vậy mà Tô Tô không biết nên nói gì, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm Lận Xuyên không chớp.
Được rồi, càng ngày càng đen.
"Khụ, anh cũng là vì giải quyết vấn đề hôn nhân của quân nhân lớn tuổi trong bộ đội mà thôi."
"Ồ." Giải quyết rất dễ dàng chỉ trong mấy giây, nhưng mà không biết Thường Dược Tiến sẽ nghĩ Sao.