Cũng rất kỳ lạ, rõ ràng mẹ đánh anh có thể nhịn, nhưng vì sao lại sợ vợ véo?
"Vậy rốt cuộc là anh đã nói gì?"
Tô Tô lớn tiếng nói.
Không biết vì sao bị đôi mắt kia trừng Lận Xuyên cảm thấy bắp chân chuột rút, nói ra hết theo bản năng.
Kết quả thấy được vợ mình cầm chổi lông gà.
"„" Đều nói phụ nữ Đông Bắc hung mãnh, ngay cả người vợ nhỏ yếu mảnh khảnh của anh cũng có thể trở nên hung dữ như thế.
Anh tuyệt đối không sợ đánh, nhưng mà có chút sợ cô tức giận.
Quả nhiên, Tô Tô vốn muốn đứng dậy đánh anh bất chợt lung lay trên đất, sau đó cơ thể nghiêng sang một bên suýt nữa ngã sấp xuống.
Lận Xuyên nhanh tay ôm lấy cô, nói:
"Nhanh ngồi xuống ngồi xuống, em đừng vội, mẹ không phải người ngoài. Hơn nữa chúng ta còn trẻ không biết rõ chuyện này lắm, anh cũng sốt ruột." Nếu không đánh chết anh anh cũng không nói chuyện này với người khác.
"Không muốn để ý tới anh." Tô Tô được đỡ ngồi xuống, vừa vặn mẹ Lận đến đây: "Có chuyện gì thế?"
"Cô ấy choáng váng đầu."
Lận Xuyên đỡ cô ngồi xong, sau đó quay đầu nói với mẹ mình.
"Đi nấu chút nước đường đỏ đi, sau đó lên giường nằm." Hiện giờ người trẻ tuổi đúng là rất yếu ớt, thể chất này không được, phải điều dưỡng.
Điều dưỡng thật tốt mới có thể sinh cháu gái trắng trẻo mập mạp cho mình... A phi, là cháu trai.
Gần đây bà ấy bị ba tên nhóc thối muốn cháu gái nhỏ kéo nghiêng đi, không hiểu sao lại chờ mong cháu gái tới.
Phải biết rằng nói không chừng sau này vợ chồng bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vẫn nên có con trai trước sau này dễ mượn lực.
Lận Xuyên nghe xong lời mẹ mình nói lập tức đi nấu nước đường đỏ cho nàng dâu của mình, sau đó còn thổi một lát, nói:
"Nhân lúc còn nóng uống chút đi."
"Anh đặt ở chỗ đó, em muốn nghỉ một lát." Tô Tô thẹn thùng.
Mẹ Lận cũng đã nhìn ra, nói: "Vậy con nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ để Xuyên Tử làm, mẹ thấy nó đã đỡ hơn nhiều lắm rồi." Nhìn dáng vẻ lập tức biết mới khai trai, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, đều vui thành như thế còn không khỏe sao?
"Vâng." Tô Tô gật đầu đồng ý, thật ra cô cũng không yếu như vậy, nhưng nghĩ tới có thể lăn qua lộn lại Lận Xuyên thì vô cùng vui sướng.
Mẹ Lận còn nói: "Buổi tối nấu dồi lợn cho các con ăn, con lợn nhỏ nhà lão Trương thôn chúng ta bị đánh chết, mẹ bảo cha con đi mua ít lòng và tiết."
Nói xong thì quay đầu rời đi.
Tô Tô có chút cạn lời, buổi sáng cô đã ăn tiết gà, buổi tối còn ăn tiết heo sao?
Nhưng mà Lận Xuyên nhìn mẹ mình với vẻ đầy cảm kích, đúng là giúp anh ân lớn.
Vợ của mình yếu, nhưng anh là một người đàn ông thật sự không biết nên chiếu cố cô thế nào.
Nhưng mà chuyện giặt chăn đệm anh biết, rất chịu khó tháo ra còn giặt sạch, sau đó lại quét dọn sân và nhà, khi trở về nhìn thấy Tô Tô nằm trên giường thì muốn lên nằm với cô.
Nhưng mà gian ngoài mở cửa, anh xoay người thì thấy là hai em trai của mình, Lận Hải tới thì tới nhưng chưa đến nhà ở bên ngoài chơi đốt pháo.
Lận Giang nhỏ nhất, nhìn thoáng qua Tô Tô nằm trên giường đất nhỏ giọng nói với Lận Xuyên: "Anh cả, ba bọn em bàn bạc một lát, cảm thấy mẹ nói không đúng."
"Hả?" Lận Xuyên cảm thấy khó hiểu.
"Mẹ nói sinh con phải mượn lực, cho nên hi vọng lần này chị dâu sinh cháu trai. Nhưng mà nhà chúng ta có bốn tên rồi, thêm một đứa nữa thì đến đánh nhau. Cho nên chúng em cảm thấy vẫn là cháu gái nhỏ tốt hơn." Đám Lận Giang không hiểu cái gì gọi là chuyện mang thai mấy tháng, cảm thấy Tô Tô vẫn luôn mang thai con của anh cả, sớm muộn øì cũng sẽ sinh ra.
Nhưng mà chuyện bọn họ muốn cháu gái phải nói với anh trai, nếu không nhỡ đâu sinh cháu trai nhỏ thì làm sao bây giờ?
Mà Lận Hải đã nói với bọn họ anh cả nói không tính, nhưng cho dù thế nào bọn họ cũng phải đi tìm đồng minh.