Hai ngày nay vì để cha mẹ ăn ngon cô ta hao hết tâm cơ, cô ta ăn ở nhà ăn trong trường học, nhưng cha mẹ cô ta thì ở nhà cô ta ăn sung mặc sướng.
Đưa cho hai bọn họ 20 tệ, chưa tới ba ngày đã bị bọn họ tiêu sạch.
Phải biết rằng, 20 tệ này đủ cho Tần Duyệt Duyệt tiêu hơn một tháng, đây còn là trong tình huống nếu cô ta muốn ăn gì thì mua cái đó.
Tuy cô ta cảm thấy cha mẹ vất vả tới chỗ mình một chuyến nên cố gắng cung phụng một chút, có đồ ăn ngon gì cố gắng để cha mẹ đều thể nghiệm được.
Tuy nhà mẹ đẻ cũng ở trong thành phố, nhưng trên cơ bản là vùng gần ngoại thành, không phồn hoa như thành phố X.
Nhưng mà cô ta không ngờ tới cha mẹ sẽ tiêu nhiều tiền như vậy, nếu Lận Đông Hà không trở về thì cô ta không có tiền.
Từ lúc Lận Đông Hà phát đạt, lại mua nhà, Tần Duyệt Duyệt giống y như nhà giàu mới nổi nhìn thấy thứ gì tốt thì mua thứ đó, cho nên cũng không tích cóp được tiền gì. Hiện giờ, nếu không có tiền cô ta thật sự không biết nên sống như thế nào.
Trong lòng có chút hoảng loạn, thế mới biết cái gọi là cuộc sống tốt là do đàn ông cho, nếu người đàn ông không còn cô ta thật sự không còn gì.
Sau đó cha mẹ bắt cô ta bắt cô ta tới nhà họ Quan đòi tiền, bởi vì sắp tiêu không còn một đồng, bọn họ còn phải mua quần áo.
Dù sao con rể là xưởng trưởng, chút lực này vẫn có thể mượn được.
Tần Duyệt Duyệt không muốn đến nhà họ Quan, ở đó người nào cũng xem thường cô ta, cô ta không muốn lại tới cửa bị bọn họ coi thường.
Nhưng mà cha mẹ vốn có vẻ mặt ôn hòa nghe cô ta nói như thế thì liên hợp lại mắng cô ta một trận, mãi đến khi đẩy người ra khỏi nhà bảo cô ta đi đòi tiền, nếu không không cho cô ta về nhà.
Lúc này Tần Duyệt Duyệt mới biết được, hóa ra cái gọi là tình thân còn không bằng tiền.
Bọn họ căn bản không coi cô ta như con gái, chẳng qua là coi thành một cây rụng tiền có thể tới lấy tiền bất cứ lúc nào.
Không, cô ta không thể lại mất đi Lận Đông Hà, không có anh ta thì mình sẽ không còn gì.
Những chuyện này đều là Lận Hải nói cho Tô Tô, còn nói với cô:
"Chị dâu chị đừng nóng giận, nếu chị tức giận anh trai em sẽ đánh chết em mất. Chị nhìn xem, hiện giờ anh ấy đang trừng em kìa."
Hôm nay là chủ nhật, cho nên Lận Hải mới rảnh rỗi tới đây thăm đứa bé.
Lát nữa ăn cơm trưa xong còn phải đi.
Dù sao Lận Đông Hà không ở đây, nhà xưởng hoàn toàn do cậu chỉ huy.
Hơn nữa giao hàng gì đó còn cần cậu ra mặt, thật sự là rất bận rộn.
Lận Xuyên mua cá đang ở bên ngoài cạo vẩy, đợi chuẩn bị xong thì trở về nói với Lận Hải:
"Đừng nói chuyện của người khác nữa, đi nhóm lửa đi, anh mang cá đi hầm."
"Vâng ạ, anh cả, mùa đông năm nay em muốn xin nghỉ về nhà một chuyến, nhớ đám em trai rồi." Đã lâu rồi Lận Hải chưa trở về, đúng là có chút nhớ.
"Nghĩ hay quá nhỉ, nhà xưởng đâu thể xin nghỉ, em nghĩ ở trường học à. Nhưng mà nhà ta to như thế có thể đưa bọn họ đến ở mấy ngày, dù sao mùa đông cũng rảnh rỗi. Gia súc trong nhà thì để bác gái cả cho ăn một thời gian, như vậy cũng không chậm trễ chuyện này." Tô Tô đứng cạnh cửa nói.
Đứa bé ngủ trên giường đất, cô chỉ có thể mặc đồ ngủ đứng bên ngoài, vừa nói chuyện với bọn họ vừa chiếu cố đứa bé, nhỡ đâu tỉnh thì đi qua dỗ một lát có thể ngủ thêm một lúc.
"Như vậy cũng được, đến lúc đó em dẫn hai đứa ra ngoài mua sách vở, mua quần áo. Hai đứa bé kia cả ngày chỉ biết học, đều sắp học choáng váng."
"Em nghĩ giống như em à, y như con khỉ." Lận Xuyên không chút do dự vạch trần em trai mình.
Lận Hải bĩu môi, sau đó nói: "Mẹ nói, anh còn ngứa da hơn em."
"Có muốn ăn cá không, không muốn ăn thì cút." Lận Xuyên vừa cho cá vào nồi vừa nói.
Lận Hải không sợ anh, chạy tới trước mặt chị dâu ngồi xuống, cầm lấy hạt dưa lên cắn nói: "Chị dâu, chị nói xem hai bọn họ có ly hôn hay không?"