Cao Cấm đứng lại, nhìn Lận Hiểu Thần không đời mắt đi.
Dáng vẻ nghiêm túc của anh thật sự khiến Lận Hiểu Thần nổi da gà, chẳng lẽ những lời anh nói là thật sao?
Nhưng mà lúc này Cao Cấm bật cười, nói: "Xem cậu bị dọa kìa, tôi đáng sợ như thế à, không đùa cậu nữa."
Là đang đùa cô sao?
Thiếu chút nữa Lận Hiểu Thần coi là thật, nghe anh nói như thế thì tức giận đá anh, luôn đánh người tới tận trường quân đội mới bỏ qua.
Nhưng mà mặt ngoài Cao Cấm cười hi hi ha ha trong lòng có chút buồn bực.
Xem ra còn chưa tới thời cơ, cô nhóc này còn chưa thông suốt.
Vì không dọa người chạy mất, anh chỉ có thể làm từ từ. Chẳng qua thường ngày bọn họ huấn luyện quá bận, vậy mà kéo dài tới tận tốt nghiệp.
Bọn họ cùng được phân tới quân khu nào đó, sau đó còn cùng nhau chấp hành nhiệm vụ.
Tình chiến hữu chậm rãi vượt qua tình cảm trong lòng anh, nhưng mà anh vẫn không từ bỏ.
Chỉ có điều lúc này Lận Hiểu Thần nhận được một nhiệm vụ nằm vùng.
Bởi vì cô trông xinh đẹp còn nhìn dễ lừa gạt, cho nên phục trách giả làm thiếu nữ bị bắt cóc được đưa vào trong hang ổ, chuẩn bị bán tới chỗ khác.
Cao Cấm không đồng ý với nhiệm vụ lần này, anh sợ cô gặp nguy hiểm.
Tuy là quân nhân nhưng dù sao cũng là con gái, nhưng mà khuyên thế nào cũng không nghe anh chỉ có thể tới gần bảo vệ.
Nếu cô đi nằm vùng, vậy anh cũng sẽ đi nằm vùng, còn thành công lăn lộn thành người đứng đầu đám bắt cóc, thoạt nhìn có chút xấu xa hung ác, không giống với anh thường ngày.
Không ngờ tới kỹ thuật diễn của anh tốt như vậy, tốt đến mức Lận Hiểu Thần đều cho rằng anh hoàn toàn không phải giả vờ, vốn nên là người như thế.
Đám phụ nữ đều run lẩy bẩy, mà sau khi vận chuyển lên thuyền đám đàn ông cũng bắt đầu lựa chọn cô gái bọn họ thích xuống tay. Lúc này Lan Hiểu Thần mới cảm nhận được nguy hiểm, bởi vì cô có khả năng bị đám đàn ông này vũ nhục.
Nhưng cô không thể chống cự, bởi vì nếu xảy ra chuyện gì có khả năng nhiệm vụ lúc này của cô sẽ thất bại, tất cả sắp xếp lúc trước đều là uổng phí.
Đột nhiên cô hiểu rõ vì sao Cao Cấm không cho cô tới, hóa ra anh đã sớm nghĩ tới chuyện như vậy xảy ra.
Đang do dự giữa giữ trong sạch cho mình và bị vũ nhục, lúc này Cao Cấm nói: "Tôi nhìn trúng cô ấy, các anh đừng đoạt với tôi."
Một tên bắt cóc cười nói:
"Một người mới tới như anh chọn người khác đi, loại thủy nộn như vậy nên do đám tiền bối chúng tôi ra tay trước, đợi tôi chơi xong thì mới tới lượt cậu."
Lận Hiểu Thần hi vọng Cao Cấm dẫn cô đi, nhưng mà xem ra có chút không dễ dàng, nếu mình thật sự bị tên bắt cóc này vũ nhục, có khả năng nhân sinh sau này của cô đều không có khả năng gả cho người khác.
Cô cúi đầu, cắn khớp hàm.
"Tiền bối không bằng nhường hậu bối đi, con người tôi nhìn trúng thứ gì đều không muốn nhường cho người khác. Hay là thế này, chúng ta chơi trò chơi."
Sau khi nói xong anh lấy một khẩu súng ra, sau đó nhét vào năm viên đạn chỉ để lại một viên trống, anh cầm lấy bắn vào đầu mình một phát.
"A." Rất nhiều người kinh hãi kêu lên, ngay cả Lận Hiểu Thần cũng giật mình.
"Xem hai chúng ta người nào có mệnh lấy được mỹ nhân này tới tay." Anh đặt khẩu súng lên bàn, nhìn đám bắt cóc cười với vẻ xấu xa.
Có lẽ bọn bắt cóc không ngờ tới sẽ có người biến thái như vậy, không khỏi mở to mắt nói: "Cậu lấy đi, tôi chọn người khác không phải là xong sao?"