Cộng thêm bị người có dã tâm cố ý gây hiểu lầm, cho nên một Lận Xuyên khỏe mạnh bị đồn ra ngoài là không còn khả năng đó nữa.
Không còn khả năng này là chuyện lớn đấy, đặc biệt là anh mới kết hôn, còn có cô vợ trẻ yêu kiều như vậy, thế này không phải thủ hoạt quả* sao?
*Gốc là Thủ hoạt quả [X3##f]: Thời phong kiến hai vợ chồng nếu chẳng may người chồng chết thì vợ không được tái hôn, ta gọi là "thủ quả/thủ tiết. Cho nên "Thủ hoạt quả" nói như trên thì người chồng/người yêu còn sống nhưng không gần gũi với mình (đủ loại phụ tình, có thể vì anh ta bất lực trong chuyện chăn gối, anh ta không yêu mình nhưng vẫn cưới mình) mà người vợ/người tình không cách nào ly hôn/rời khỏi tra nam đó được, bị trói buộc chung với anh ta.
Có người tiếc nuối, cũng có người động lòng, anh ta là một tên lưu manh trong thôn, nghĩ cô gái xinh đẹp như vậy mà bị lạnh nhạt như thế này, chắc cô sẽ chịu không nổi.
Vì thế, Tô Tô bị trêu ghẹo ngay trong ngôi nhà của mình một cách khó hiểu. "Cô giáo Tô, khi nào chúng ta có thể đi học thế, tôi đợi không nổi nữa rồi."
"Qua ngày mười lăm."
"Cô giáo Tô, chồng cô khi nào đi thế?"
"Anh ấy thì một thời gian nữa."
Sao đột nhiên lại hỏi chuyện của Lận Xuyên? Hơn nữa, vuốt đầu tóc đến gặp mình là có ý gì đây, mặc dù nhìn cũng rất buồn cười.
"Cô giáo Tô, cô nhìn tôi thử đi, tôi khỏe mạnh lắm, không bị thương ở đâu cả. Cô có thời gian rảnh, chúng ta ra lều ngoài thôn trò chuyện đi, tôi..." Anh ta muốn nói, bên đó anh ta đã dựng cái lò, có thể đốt lửa rồi, rất thích hợp yêu đương vụng trộm.
Nhưng vẫn chưa nói xong thì đã thấy cánh cửa phòng đẩy ra, Lận Xuyên một tay chống gậy từ trong đi ra, ánh mắt lạnh lùng như có thể nhìn thấu lòng người.
Anh ta dường như bị người ta nhìn thấu chỉ trong chốc lát, trái tim không kìm được mà run lên.
Anh ta sợ đến nuốt nước bọt, nhưng lại nhìn cô giáo Tô xinh đẹp ở bên thì cố nhẫn nhịn, từ bỏ ý định bỏ chạy. Anh ta cố nhìn Lận Xuyên một cái, nói:
"Anh nhìn cái gì, bản thân không được nữa rồi còn không cho tôi nhìn à."
", ai nói tôi không được nữa?” Lận Xuyên gõ cây gậy một cái, đi tới trước một bước, giọng nói trở nên lạnh lùng gấp mấy lần.
Lần này tên lưu manh đó sợ thật sự rồi, đột nhiên nhớ đến nỗi sợ lúc trước bị Lận Xuyên chỉ phối, cuối cùng anh ta vẫn không chống cự nổi mà bỏ chạy. Vừa chạy vừa nói:
"Anh đã không có khả năng đó nữa rồi mà còn muốn để người ta ở bên anh cả đời à, không biết xấu hổ."
Giọng nói rất lớn, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy cả rồi.
Tô Tô nhìn nhìn Lận Xuyên rồi lại nhìn bóng dáng của tên lưu manh đó, cuộc sống này thật là khó mà.
Vốn dĩ tưởng rằng Lận Xuyên sẽ nổi cơn thịnh nộ, ai ngờ người ta nhìn cô một cái với ánh mắt vô cùng ấm ức, sau đó nói: "Anh..."
??
Anh như vậy là muốn nói gì?
Nhưng cuối cùng anh vẫn không lên tiếng, cho đến khi vào trong phòng rồi mới đột nhiên đưa tay ra bốp một cái, ép Tô Tô vào tường, nói:
"Anh không có, anh có thể."
o(3 口 bo
"Vết thương của anh sắp khỏi rồi, tuyệt đối sẽ không để em phải thủ hoạt quả, em đừng vội..."
"Anh mới vội, anh... a phì, em vội lúc nào chứ. Anh buông tay đi, như thể này không được tốt."
Tô Tô không thể đẩy người bệnh được, chỉ có thể nhẹ nhàng lấy tay đẩy ra một khoảng cách.
Nhưng mà Lận Xuyên cảm thấy, giống như hai móng vuốt nhỏ đang cào xé anh theo nhiều cách khác nhau, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài đợi vết thương lành lại.
Hai người đang đứng như thế này thì cửa mở ra, Lận Hải đứng với một chân trong một chân ngoài, nhìn thấy khung cảnh ngượng ngùng này. Cậu liên đỏ mặt, nói: "Em không nhìn thấy gì hết cả. "
Nói xong rồi quay đầu bỏ chạy, còn quên chưa đóng cửa.