Cho dù như thế, cô còn bị ép nhận lấy hoa tươi.
Thành phố X chỉ có một nơi có hoa tươi, vậy mà Edward đặt được hoa.
Anh ta đúng là hao tổn tâm huyết.
Nhưng mà đây đâu phải là hoa, nắm ở trong tay giống như củ khoai lang phỏng tay.
Muốn ném, còn có chút luyến tiếc.
Về tới phòng mới tìm được bình hoa bỏ vào thì cửa phòng bị đẩy ra, đúng vậy, không phải gõ mà là đẩy ra.
Có thể trắng trợn táo bạo đẩy cửa phòng đồng chí nữ như thế chỉ có người thân nhất của cô, Tô Tô lập tức đoán ra được là ai, quay đầu lại nhìn thoáng qua liên tục đùa nghịch hoa, sau đó nhìn xem anh sẽ ghen như thế nào.
Cũng không tin, anh dám đánh mình.
Sau đó cô thấy muộn tao Lận Xuyên cởi mũ xuống dạo quanh một vòng trong phòng, nói:
"Anh biết, cậu ta hẹn em em không đi thì có chút không lễ phép, dù sao cũng là bạn bè quốc tế. Anh cũng biết cậu ta tặng hoa mà em không nhận, sẽ khiến cậu ta cảm thấy mất mặt."
"Ừm." Đã biết còn có vẻ mặt ghen tuông.
"Nhưng mà, em đều đã kết hôn, sau này..."
"Cái gì?"
"Không, không có gì."
"." Đồng chí Lan Xuyên, khí khái đàn ông của anh ở đâu, bị chó ăn hay là thế nào.
Nhưng mà cuối cùng Tô Tô cũng biết người ta có điểm giống Lận Đông Hà, ví dụ như dáng vẻ ấm ức khi ở trước mặt phụ nữ.
Haizz, một quân nhân mặc đồng phục dã chiến, bày ra dáng vẻ bị khinh bỉ trước mặt bạn có người phụ nữ nào không mềm lòng.
Tô Tô nhẹ nhàng chọc anh một cái rồi nói:
"Anh ăn dấm cái gì, dù sao em cũng là nàng dâu nhà anh. Lần sau anh kiếm một cái nhẫn để em đeo, mọi người sẽ lập tức biết em đã kết hôn rồi."
"Còn có cách nói này sao?”
"Có mà."
"Em đợi một lát." Sau khi Lận Xuyên nói xong thì rời đi.
Sao người này nóng lòng rời đi như thế.
Tô Tô không để trong lòng, sau đó chỉ một lúc sau là anh đã trở về, tay cầm lấy hai cái vòng. Vòng sắt.
Không biết là cắt như thế nào còn rất hợp lý, có hai chiếc một to một nhỏ.
"Anh dùng dây thép mới vặn ra, em tạm chấp nhận trước đeo nó, đợi sau này mua cho em một đôi"
".." Vậy mà Tô Tô có loại cảm giác muốn đánh người.
Nhưng mà nhìn hai cái vòng này chỉ có thể chọn cái nhỏ hơn đeo vào, nói: "Vậy em tạm chấp nhận trước nhé?"
Sau khi đeo chiếc vòng vào nhìn còn khá là đẹp, rất sáng, nhìn y như bằng bạc.
Hay là, cứ đeo lấy nó như thế.
Nhưng mà người ta cầu hôn đều là kim cương, kém nhất cũng là hoàng kim, khi đến lượt cô thì biến thành vòng thép, rối rắm không nói nên lời.
"Vừa vặn, cái này thì để anh đeo." Lận Xuyên cảm thấy vô cùng vui vẻ đeo vòng tay ở trên tay, nắm lấy tay cô nói: "Cũng được, khá tốt."
Tô Tô trợn tròn mắt nói: "Em nói trước nhé, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc xong thì phải mua một đôi nhẫn bạc cho em."
Với điều kiện của bọn họ chắc chắn có thể mua được.
"Tuân mệnh." Lận Xuyên làm tư thế nghiêm sau đó nhìn đồng hồ nói: "Hôm nay anh trực ban, vợ à tự em ngủ đi."
"Anh đi đi."
Tô Tô xua tay với anh, sau đó nhìn tên ngốc to con như Lận Xuyên còn đang vô cùng kiêu ngạo rời đi.
Không phải chỉ là một chiếc vòng thép sao?
"Còn không phải chỉ là vòng thép thôi à? Anh lập tức dỗ được chị dâu ư?" Thường Dược Tiến cảm thấy không tin tưởng lắm, vòng thép là anh ta dẫn theo Lận Xuyên đi làm, không ngờ tới thứ đồ chơi này còn có thể dỗ phụ nữ được chắc.
"Chị dâu anh sẽ không đi ra ngoài với người đàn ông ngoại quốc kia nữa, cô ấy đều đã đồng ý với tôi rồi."
Có lẽ là đã đồng ý rồi?
"Vậy thì đúng là quá dễ dỗ, anh chiếm được tiện nghỉ" Hai người đứng gác ở bên ngoài, mắt nhìn bốn phía còn có tâm tư nói chuyện phiếm.
"Đối tượng mà anh đi gặp lần trước thế nào?"
"Đừng nói nữa, bảo tôi mua nhà trong thành phố mới kết hôn, tôi đâu có nhiều tiền như vậy."
"Như vậy cũng được mà, hay là tôi và chị dâu anh..."