Đương nhiên lúc này hẹn hò có chút câu nệ, giống như hai người đàn ông đang nói chuyện công việc.
Cách rất xa, tay đều không dám nắm một cái.
Nhưng mà người đàn ông như Lận Xuyên đã được Tô Tô huấn luyện ra, ra cửa chủ động nắm lấy tay cô sợ cô đi lạc.
Sau đó một tay anh ôm đứa bé một tay dắt vợ, thỏa mãn người thắng nhân sinh.
Lận Hải bị bắt ăn cơm chó một lúc lâu, nghĩ sau này có vợ sẽ nắm tay cô ấy đi dạo phố, làm như người ta không có không bằng.
Đang nghĩ tới đây thì thấy cô gái mình hẹn đang đứng phía trước, cơ thể cô hơi đầy đặn, gương mặt hơi tròn trông rất đáng yêu, nhìn là biết hiền lành.
Tô Tô không ngờ tới cô gái này thật sự rất dễ coi, gặp người ta là cười, cười lên gương mặt đều đang cười, khiến người ta nhìn vô cùng thoải mái.
Quan trọng nhất chính là, thoạt nhìn không có quá mức rụt rè như mấy cô gái khác, mà giống người bên ngoài.
Gặp bọn họ lập tức chủ động giới thiệu mình:
"Chào anh chị, em tên là Hình Nhã, đi làm ở xưởng đồ hộp. Xin hỏi, hai người là anh cả và chị dâu của Lận Hải sao?"
Tô Tô vội vàng bắt tay với cô ấy, nói: "Đúng vậy, chào em, hay là chúng ta tìm tiệm cơm ngồi một lát đi?"
Hình Nhã nói: "Không cần phải tiêu pha như thế đâu."
Dì Diệp cũng cười nói:
"Đúng vậy đúng vậy, vị này chính là Lận Hải."
Sau khi nói xong bà ấy thúc nhẹ người đàn ông trung niên bên phải một cái, ông ta bắt tay với Lận Hải, sau đó cũng bắt tay với Lận Xuyên.
Sau đó nói với bọn họ mấy câu, nói:
"Thật ra tôi muốn tới gặp hai vị đồng chí Lận, chuyện khác thì để mấy người trẻ tuổi tự mình định ra đi."
Dì Diệp cười nói:
"Đúng vậy, hiện giờ người trẻ tuổi đều chú ý tự do yêu đương, chúng ta đừng đi theo bọn họ nữa, về nhà bàn bạc một số chuyện sau này đi." Sau khi nói xong bà ấy lại hỏi Hình Nhã đứng bên cạnh: "Cháu còn vấn đề gì không?" Hình Nhã đỏ mặt, lắc đầu nói: "Cháu không có vấn đề gì, anh thì sao?"
Cô ấy xấu hổ hỏi Lận Hải.
"Anh cũng không có vấn đề gì, đều do chị dâu và anh cả làm chủ, bọn họ biết nhiều hơn anh nhiều." Lận Hải có chút ngượng ngùng cười nói.
Lận Xuyên nói: "Vậy đến nhà tôi đi, ôm đứa bé không thể đi xa khắp nơi."
Một câu này của anh lập tức đưa vợ chồng dì Diệp tới nhà bọn họ, mà Lận Hải dẫn theo Hình Nhã tiếp tục đi dạo ở bên ngoài.
Trước khi đi Tô Tô nói: "Đi thêm hai tiếng các em trở về ăn cơm nhé, có một số việc còn phải bàn bạc một chút."
"Em biết rồi chị dâu." Dù sao mọi người phải ăn cơm, cho nên Lận Hải gật đầu đồng ý.
"Vất vả cho chị dâu rồi" Hình Nhã có chút ngượng ngùng nói, dù sao đây không phải nhà cha mẹ Lận Hải, đương nhiên cô ấy phải khách sáo một chút.
Hơn nữa chị dâu cậu quá trẻ tuổi, đều có chút ngượng ngùng để người ta nấu cơm.
Đám người đến nhà họ Lận bàn bạc chuyện đính ước trước, sau đó còn phải nói vấn đề phong tục của hai bên.
Hình tiên sinh vẫn luôn nói bên bọn họ không có phong tục gì, nhưng mà cần lấy lễ, như vậy nhìn đẹp một chút.
Tô Tô lập tức hỏi: "Vậy lấy lễ cần những thứ gì?"
Dì Diệp nói: "Không khác bên này lắm, lúc ấy cháu có gì?"
"Cháu không lấy gì, trực tiếp kết hôn luôn, kỳ nghỉ của Lận Xuyên ít." Tô Tô mở miệng nói thật, Lận Xuyên ôm đứa bé thoáng có chút áy náy.
Dì Diệp gật đầu, mà Hình tiên sinh nói: "Nếu là gia đình quân nhân chúng ta cũng làm đơn giản đi, đừng để người ta tìm được lỗi mà bắt bẻ."
Anh đang ở trong giai đoạn vô cùng nhạy cảm, cho nên rất chú trọng loại chuyện này.
Lận Xuyên cảm ơn có người hiểu cho mình, vì thế nói:
"Vậy thì nên làm sao bây giờ?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gái người ta đính ước cũng phải làm nghiêm chỉnh chút, vợ mình đã chịu thiệt không thể để người ta cũng thiệt được.