Nhưng đâu biết trong lòng người đàn ông của mình đen tối như thế, quả thật là mỗi ngày ngóng trông làm như vậy với cô.
Tô Tô nói: "Anh sốt ruột về bộ đội à?"
"Ừm.." Mới nói xong lập tức cảm thấy không đúng, cho nên nói: "Không sốt ruột, cần dưỡng thương thật tốt."
"Như vậy mới đúng chứ, nếu anh không dưỡng thương thật tốt đã sốt ruột trở về, xem em thu thập anh thế nào." Tô Tô dùng ngòi bút nhẹ nhàng chọc trán anh một cái, sau đó nở nụ cười.
Lận Xuyên vươn tay ôm lấy cô, nói: "Vợ."
"Làm trò gì thế?"
"Không có gì." Chỉ muốn gọi cục cưng là cô mà thôi.
"Ngốc nghếch." Tô Tô biết người đàn ông này đang làm nũng với mình, không khỏi dựa vào trong lòng anh, hai người đọc một quyển sách, thời gian như dừng lại.
Vốn đang dựa rất thoải mái, nhưng mà không ngờ tới có một bàn tay chạm ngang hồng cô.
"." Đại sắc lang.
"Đi, chúng ta ra ngoài một lát đi."
"„" Vừa mới ăn được chút đậu hủ Lận Xuyên có chút không đồng ý, nhưng vẫn bị vợ mình kéo đến sân trước đi dạo một vòng.
Mẹ Lận nhìn thấy con trai tự mình đi đường đang tiến tới gần, thì nói: "Ồ, con vẫn biết mình còn có nhà à, từ khi con kết hôn tới nay đều không trở về nhìn xem cái nhà này rồi."
"Không có việc gì." Lận Xuyên trả lời ngắn gọn một câu, giống như đang oán mẹ mình.
Thật ra ý của anh vô cùng đơn giản, chủ yếu là vì không có việc gì, cho nên anh không đến đây.
Mẹ Lận trợn tròn mắt nhìn anh, nói: "Vẫn là Tô Tô tốt hơn, gần như mỗi ngày đều tới đây. Nhanh tiến vào nhà đi, làm bánh nướng áp chảo cho hai đứa ăn."
"Con muốn ăn bánh kếp, khoai tây chiên của mẹ nấu ăn ngon nhất, con muốn ăn món đó." Tô Tô lập tức làm nũng, còn ôm lấy cánh tay của mẹ Lận lắc lư.
Mẹ Lận cười còn chưa nói gì, lập tức nghe thấy con trai mình nói: "Anh, anh cũng biết làm."
".." sương mặt mẹ Lận tối sầm lại, nói: "Con nấu ăn ngon như mẹ không, đi sang một bên. Để mẹ làm cho Tô Tô, con vào nhà ngồi đi." "Con chiên khoai tây cũng được." Lận Xuyên lại nói thêm một câu, dáng vẻ có tiếng cũng có miếng còn có chút nghiêm túc, nhưng mà quá trình này giống như đang tranh thủ tình cảm với mẹ của mình.
Cả người Tô Tô đều lúng túng, cô đâu biết người đàn ông mới nhậm chức của mình còn có tính cách như vậy, ngay cả mẹ của mình đều ăn dấm.
"Vậy thì em ăn bánh mà nấu, Lận Xuyên đi nấu khoai tây?" Thật cẩn thận tìm từ hỏi thử, không muốn đắc tội hại người quan trọng.
Mẹ Lận nói: "Cũng được, các con dùng bếp nhỏ kia, mẹ dùng bếp to." Sau khi nói xong bà ấy đi nhào bột.
Sau đó Tô Tô nhặt mấy củ khoai tây trở về ngồi gọt vỏ, Lận Xuyên thì tới rửa tay.
Lận Giang chơi ở bên ngoài trở về nhìn thấy chị dâu nhà mình đang định nấu cơm, không khỏi hỏi: "Mẹ, hôm nay ăn gì thế?"
"Hôm nay ăn bánh kếp, chị dâu con muốn ăn."
"Lúc nào chị dâu muốn ăn cá chép chưng tương, chúng ta còn có một con đông lạnh đấy."
"Vậy em cảm thấy khi nào chị dâu em muốn ăn?" Tô Tô cười đùa cậu nói.
"Em cảm nhận được, ngày mai hoặc ngày kia chị dâu sẽ muốn ăn." Lận Giang biết mình bị đùa, cho nên cũng cười trả lời. Kết quả, phía sau đầu cậu bị vo một cái.
"Anh cảm thấy em rất đáng đánh đòn." Lận Xuyên thản nhiên nói.
Lận Giang lè lưỡi sau đó xoay người chạy đi, mẹ Lận nói: "Tiểu Tứ càng ngày càng ngứa đòn, chỉ có con mới trị được."
Tô Tô nói: "Hoạt bát một chút cũng tốt."
Lúc này mới là trẻ con mà.
"Em đó, em đừng quá chiều bọn nó, coi bọn nó chiều quen đều ngứa da với em rồi đấy."
"Không sao, đều là em trai nhà mình cưng chiều một chút cũng không có gì."
"Em là dâu trưởng, nếu ngứa da em phải đánh." Lận Xuyên không khách sáo với em trai của mình, đã nghĩ ra được biện pháp dưỡng da cho mấy đứa nhóc kia.