"Bí thư chỉ bộ, hai bọn họ yêu đương vụng trộm bị tôi tóm được. Cơ thể tiểu quả phụ đúng là không tệ, đúng là khiến người ta hiếm lạ."
Sau khi nói xong thì kéo tiểu quả phụ để lên đất, nói: "Cũng không biết lén lút với bao nhiêu đàn ông, còn che cái gì, sợ người ta nhìn à."
"Đúng vậy đúng vậy, dâm đãng như thế nên cho mọi người nhìn sạch, sau này đều không cần thèm cơ thể cô ta." Có mấy người đàn ông không sợ chuyện làm lớn phụ nữ thì hưng phấn äi tới kéo quần áo cô ấy.
Tô Tô cau mày, cô cầm một cái chén ném qua.
Choang một tiếng, chén rơi xuống đất, âm thanh vỡ nát khiến mọi người dừng lại quay đầu nhìn cô.
Tô Tô nói: "Các người đang làm gì thế?"
"Bắt tiểu quả phụ yêu đương vụng trộm, chuyện này đám phụ nữ các cô đừng xen vào, cẩn thận cô ta trộm với người đàn ông của cô."
Một người phụ nữ nói.
Tô Tô cười mỉa một tiếng, nói:
"Các người là ai, thẩm phán sao, dựa vào cái gì kết luận người ta là yêu đương vụng trộm mà không phải quang minh chính đại yêu đương. Cô ấy là quả phụ, cũng không có đàn ông."
"Là quả phụ thì có thể lén hôn ở chỗ xay bột ư, còn cùng con trai của địa chủ, xứng đáng bị bắt bị đánh..." Một người đàn ông nói.
Tô Tô thực sự bị quan niệm của bọn họ làm cho SỢ ngây người, nói:
"Bọn họ chỉ lén hôn các người dựa vào cái gì bắt người ta yêu đương vụng trộm? Đừng nói là các người không có quyền lợi bắt người khác, cho dù có quyền lợi cũng là không có chứng cứ."
"Sao không có chứng cứ, thanh niên trí thức Tần đã tận mắt nhìn thấy, nếu không phải cô ấy kêu bắt người, có khả năng hai người này còn làm quá mức hơn."
"Ồ?" Tô Tô dời mắt nhìn về phía Tần Duyệt Duyệt, lúc trước mình còn chưa kết hôn đã lêu lổng với Lận Đông Hà, lúc này còn muốn đứng trên đỉnh đạo đức tối cao tố cáo người khác, trong lòng cô ta nghĩ gì thế?
"Cô Tô đừng để ý tới chuyện này." Có một người nói.
"Tôi mặc kệ, các người có thể nhục nhã người khác sao? Nếu bọn họ tự do yêu đương cũng bị đánh như vậy, thôn này thật sự không thể ở được nữa." Sau khi Tô Tô nói xong Lận Xuyên ở sân sau cũng đã trở lại, hỏi một chút sao lại thế này thì có mấy người nói cho anh nghe. Là vợ của chiến hữu anh chắc chắn phải bảo vệ, vì thế nói với bí thư chỉ bộ: "Tôi có lời muốn hỏi cô ấy"
Anh chỉ về phía tiểu quả phụ.
Bí thư chỉ bộ nói: "Cậu hỏi đi."
Thật ra ông ta cũng cảm thấy những người này có chút xen vào việc của người khác, là bí thư chi bộ ông ta biết bây giờ không được tập thể đả kích thương tổn người khác, nói không chừng sẽ phạm pháp.
Lúc này Lận Xuyên hỏi: "Tôi biết chồng cô đã qua đời từ lâu, cô thật sự định ở bên anh ta cả đời sao?”
Người mà anh nói là người què kia.
"Tôi định ở bên anh ấy cả đời, nhưng anh ấy không đồng ý." Đã là lúc này, cô ấy cũng có gì nói nấy.
"Vì sao anh không đồng ý?" Lận Xuyên lại hỏi người què kia.
Không phải là lúc trước nói muốn nuôi tiểu quả phụ này sao, người đàn ông này không đáng tin à?
"Tôi, tôi là thành phần không tốt, sợ cô ấy đi theo tôi sẽ chịu ấm ức." Người què kia vẫn luôn bị người ta xem thường, bình thường làm việc đều trốn sang một bên ngồi xổm.
Lận Xuyên là người thôn này đương nhiên biết, mà Tô Tô là lần đầu tiên nghe nói. Cô lập tức hiểu được vì sao cuối cùng tiểu quả phụ này lại gả cho Lận Xuyên, bởi vì Lận Xuyên là thành phần tốt.
Đi theo anh có thể không bị cười nhạo, sau đó ngầm gặp gỡ với người què này.
Mẹ nó, đột nhiên không muốn quản nữa.
Vì sao tất cả phụ nữ đều muốn lợi dụng Lận Xuyên, rốt cuộc là anh xui xẻo cỡ nào?
Nam phụ đáng thương, chẳng trách cô không hiểu sao lại tới giúp anh, hóa ra là vì anh bị đám phụ nữ làm cho quá thảm.
Đột nhiên không muốn quản, cô dời mắt sang một bên.