Nhưng mà Tống Ái Anh nói: "Hiện giờ chúng tôi có thể chiếu cố, nhưng khi đứa bé sinh ra các cậu làm sao bây giờ?”
Không thể để Tô Tô ở nhà chăm sóc đứa bé được đúng không?
Tô Tô cũng khó xử, cô còn chưa nghĩ tới chuyện này.
Vẫn là Tống Ái Anh có kinh nghiệm, lập tức nghĩ tới vấn đề khó khăn nhất.
Lận Xuyên nhanh chóng nói: "Mẹ tôi sẽ đến một thời gian, sau đó chúng tôi sẽ mời bảo mẫu."
"Như vậy cũng được, dù sao cách gần, nói trở về thì trở về." Tống Ái Anh gật đầu nói, chỉ cần không để Tô Tô nghỉ dài hạn là được.
Trường học này không có tiền mời dạy ngoài, chỉ có thể dựa vào cô.
Đương nhiên là Lận Xuyên cũng nhìn ra được, anh cảm thấy nàng dâu nhà mình rất lợi hại không thích hợp làm người phụ nữ của gia đình.
Chỉ một lát sau, hiệu trưởng Quan và Tống Ái Anh mở miệng nói trở vê. Lan Xuyên tiến đến bên ngoài, tuy nhìn anh ngày thường nghiêm túc, nhưng khi ở trên bàn cơm không bày ra sắc mặt.
Tô Tô cảm thấy, người đàn ông của mình còn có năng lực hơn cô tưởng tượng nhiều.
Một đứa bé từ nông thôn ra, nếu không có chút bản lĩnh có thể ở bộ đội lâu như thế ư?
Nghĩ tới đây cô ngáp một cái, thật sự mệt nhọc.
Lận Xuyên nhanh chóng trải chăn cho cô, sau đó tự mình thu dọn bàn cho cô nghỉ ngơi.
Tô Tô vốn muốn giúp anh thu dọn nhưng anh sống chết không cho, cuối cùng vẫn là đưa cô lên giường mình thì dọn dẹp nhà cửa xong mới ngủ.
Hôm nay anh rất thành thật không làm gì, chỉ ôm Tô Tô hôn trái một cái hôn phải một cái.
Nửa đêm Tô Tô mơ mơ màng màng quay người lại, phát hiện người nào đó nhìn chằm chằm cô khóe miệng nhếch lên, không khỏi ngây ngốc hỏi: "Anh làm gì thế?"
Hơn nửa đêm ôm cô cười, có phải bị bệnh hay không?
Lận Xuyên lập tức chỉnh lại biểu cảm của mình, nói: "Không có gì, không ngủ được à?"
"Không, em vừa tỉnh ngủ." Cô muốn đi tới phòng vệ sinh, đột nhiên cảm thấy bảo Lận Xuyên làm nhà vệ sinh thật sự quá tốt, nửa đêm tỉnh dậy muốn đi không phải chạy ra nhà vệ sinh bên ngoài. Trước đây không có gì, hiện giờ mang thai buổi tối đi ra ngoài luôn có chút nguy hiểm.
Nhưng không ngờ tới cô bò chậm một chút, Lận Xuyên tự động nghĩ thành cơ thể cô nặng không muốn đứng dậy, vì thế xuống đất bế cô lên, ôm kiểu công chúa tới phòng vệ sinh.
"Anh làm gì thế, hơn nửa đêm rồi."
"Đừng nhúc nhích, anh ôm em đi vệ sinh."
"Không cần."
"Em đi chậm thôi, anh bật đèn cho em."
Sau đó Tô Tô bị nhét vào phòng vệ sinh, Lận Xuyên chẳng những bật đèn cho cô còn đóng cửa, thật sự rất tri kỷ.
Nhưng mà cảm giác xấu hổ bùng nổ.
"Lận Xuyên."
"Anh đây."
"Anh có thể tránh ra một chút không, anh ở trước cửa em không đi được."
Tô Tô ấm ức, cô sắp nín hỏng rồi, nhưng mà người ta cứ ở đó không đi.
Bóng người kia từ khe cửa đều thấy được, cô còn có thể đi được ư.
Lận Xuyên chỉ có thể cách ra xa một chút, còn tri kỷ rót cốc nước cho nàng dâu, còn đổ sang ly khác thành nước ấm đợi người ra.
Vợ mình là người thích sạch sẽ, khi ra ngoài còn rửa sạch tay.
Sau đó, anh vội vàng đưa cốc nước tới.
Tô Tô nhận lấy ngẩn ra một lát: "Em không khát."
"Uống nhiều nước có lợi." Lận Xuyên nghiêm túc nói.
Đây là bạn trai uống nhiều nước sao?
Cuối cùng cô cũng phải đi lên con đường này à, ngoài ý muốn cảm thấy tương đối trễ, nhưng vẫn nghe lời uống hết nước.
Nhưng mà nương theo ánh đèn cô thấy được vành mắt đen của người đàn ông trước mặt, không khỏi bị sặc ho khan mấy tiếng nói:
"Lận Xuyên, có phải là anh luôn không ngủ hay không?”
"Ừm, không ngủ." Lận Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sau đó lại lau khóe miệng cho cô, đỡ cánh tay cô để cô nằm xuống.
"Anh không ngủ nằm đó làm gì?" Không phải là nhìn chằm chằm cô đấy chứ, nghĩ thôi đều cảm thấy thật đáng sợ.
"Nhìn em, không đúng, nhìn hai người."
".. Anh có thể để em ngủ ngon được không?" Dọa người như thế, cô đều sắp không ngủ nổi.
"Được rồi, anh lập tức đi ngủ. Lúc trước anh cảm thấy rất vui sướng, trong lúc nhất thời không ngủ được."