"Vậy có thể chăm sóc tốt cháu nội của mẹ được không."
"Được mà, không thành vấn đề, trước đây bà ấy còn làm y tá chiến địa."
Vừa nghe từng làm y tá mẹ Lận thoáng yên tâm, nhưng dù sao luyến tiếc cháu nội nhà mình.
Từ khi đứa bé sinh ra là mình ôm, bà ấy đâu nỡ tách ra.
Nhưng trong nhà cũng cần phải trở vê, nếu không ba người đàn ông kia có thể khiến nhà tan thành từng mảnh.
"Vậy thì thế này đi, ngày nào đó bảo người tới đây một lát, mẹ xem bà ấy chăm sóc tốt mới có thể an tâm về nhà." Dù sao mình không thể luôn chăm sóc đứa bé tới khi cai sữa, cho nên không yên tâm tới mấy cũng phải nhường cho người nọ chiếu cố.
Tô Tô đồng ý, nói: "Đợi chủ nhật Bạch Linh Linh tới đây con sẽ nói với cô ấy."
Có đứa bé cuộc sống trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới chủ nhật.
Mấy ngày nay Bạch Linh Linh thu dọn rất mệt, nhưng mà cô ấy thích đứa bé của Tô Tô, cho nên mệt tới mấy cũng sẽ tới thăm.
Sau đó hai người ở trong phòng nói chuyện, mẹ Lận ở bên ngoài giặt quần áo.
Quần áo của trẻ em vẫn luôn rất nhiều, mỗi ngày đều như giặt không hết.
Có đôi khi cả đêm đã có thể tích cóp rất nhiều, một ngày có thể giặt xong đã không tệ.
Tô Tô nhân cơ hội nói ý nghĩ của mẹ chồng, Bạch Linh Linh nói: "Được, lát nữa tôi bảo bà ấy tới đây."
"Vậy thì làm phiền cô, cô bận như thế còn bắt cô chạy tới chạy lui."
"Phiền phức gì, tôi cũng rất thích tới thăm đứa bé."
Đáng tiếc hôm nay đứa bé không cho cô ấy mặt mũi, vẫn luôn ngủ.
"Nhưng mà Thường Dược Tiến nói nhà bọn họ ở xa, đến lúc đó cha mẹ anh ấy chưa chắc đã tới được. Cô nói xem, anh ấy kết hôn sao không có một người tới." Bạch Linh Linh oán trách.
"Cô đừng trách nhà bọn họ, thật ra theo Lận Xuyên nói, hai năm trước cha anh ấy bị ngã cưa chân vẫn luôn nằm trên giường, mẹ anh ấy chiếu cố cha anh ấy cả ngày, cho nên mới không có người tới, điều kiện gia đình không được tốt."
Đều chữa trị chân cho cha anh ta.
Nhưng đàn ông có sĩ diện, có lế Thường Dược Tiến không nói với Bạch Linh Linh chuyện này.
Bạch Linh Linh nghe xong mở to mắt nhìn nói: "Anh ấy chưa từng nói với tôi, chỉ nói cha anh ấy có bệnh không thể tới."
"Anh ấy có thể tìm được cô xem như là người đàn ông có phúc khí."
"Không phải Lận Xuyên nhà cô cũng thế à, tôi thấy điều kiện nhà bọn họ không tốt. Hai chúng ta đều có mệnh không tốt, nhưng mà bọn họ thật sự rất nghe lời."
"Cô đừng cho rằng là cô bỏ ra nhiều người ta mới có thể nghe lời cô, thật ra đàn ông tham gia quân ngũ rất quật cường còn chết vì sĩ diện, sợ nhất người khác nói như thế. Hơn nữa, bọn họ cũng không yêu cầu chúng ta làm gì không phải sao."
"Đúng vậy, lời cô nói đều đúng, tôi nghe còn không được sao. Nhưng mà, thật sự rất quật cường."
Tô Tô nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Đau lòng cũng là đau thật lòng."
"Đau lòng cái beep, cô chưa từng thấy anh ấy ôm người ta đâu, quả thực có thể ôm chết người... Chuyện này cô đừng nói ra ngoài."
"Ôm, ôm cô à? Anh ấy ôm cô?"
"Đúng vậy, khi thu dọn nhà mới, anh ấy đột nhiên không biết trúng tà gì ôm lấy tôi từ phía sau, tôi cảm thấy eo mình suýt nữa bị anh ấy ôm đứt." Bạch Linh Linh đỏ mặt nói.
"Ồ, chỉ ôm thôi à. Tôi còn tưởng hai người đã làm rồi." Tô Tô mới nói xong đã bị Bạch Linh Linh đánh, cô ấy đỏ mặt nói: "Cô nói linh tỉnh gì thế, chúng tôi còn chưa kết hôn đâu."
"Ồ, chưa kết hôn cũng có thể mà."
"Cô tránh ra."
Tô Tô thấy cô ấy lúng túng thì nở nụ cười, người thời đại này đúng là đơn thuần, đều không nhịn được trêu chọc.
Dù sao hiện giờ cô không còn là cô gái gì đó, nói chút lời thô tục hoàn toàn không có gì, chỉ sợ da mặt Bạch Linh Linh mỏng không chịu nổi.
Hai người nói chuyện một lát, sau đó Bạch Linh Linh đi hỏi xem bảo mẫu kia có muốn tới đây hay không.
Không ngờ tới trưa hôm đó dì Diệp kia đã tới, bà ấy thật sự không nhiều tuổi, chân đúng là hơi thọt.
Tướng mạo bình thường, nhưng mà toàn thân trên dưới lộ ra vẻ nghiêm túc.