Tô Tô châm chước một lát, nói:
"Thật ra có chuyện vốn định đợi mấy ngày nữa mới nói với cô, nhưng mà nếu không nói thì sợ không hoàn thành nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?" Bạch Linh Linh rất thích nói chuyện phiếm với Tô Tô, hai người có thể nói là nói chuyện hợp ý.
Ví dụ như nói chăm sóc da, ví dụ như tri thức y học, người khác không hiểu nhưng cô gái trước mặt này đều biết chuyện này.
"Đồng chí Thường Dược Tiến muốn thành đối tượng với cô, bảo tôi hỏi xem cô có đồng ý hay không."
"Cái gì?" Bạch Linh Linh nhảy dựng lên giống như bị kim đâm, gương mặt đỏ bừng nói: "Anh ấy, sao anh ấy lại nghĩ tới chuyện này?"
"Chuyện này tôi đâu biết được, dù sao chồng tôi nói anh ấy vẫn luôn không nhìn trúng cô gái nào cô là người đầu tiên, bảo tôi nhất định phải nói với cô một chút. Cô cũng biết rồi đấy, bọn họ tham gia quân ngũ nói một là một hai là hai, tôi chỉ có thể cố mà nói với cô. Nhưng mà phải lựa chọn thế nào, vân phải xem suy nghĩ của cô."
"Tôi chỉ coi anh ấy như người bệnh." Tuy Bạch Linh Linh bị trong nhà ép buộc không muốn đi xem mắt, nhưng mà lần này thì khác, lần này là trai thẳng người ta trực tiếp nhìn trúng cô.
"Nhưng mà tôi cảm thấy từ những lời cô mới nói, so sánh với hoa hoa công tử kia, dường như Thường Dược Tiến càng thích hợp với cô hơn. Được rồi, người có vẻ xấu một chút. Không phải, người không xấu, ngũ quan rất đoan chính. Từ góc độ di truyền học có thể thấy, sau này đứa bé lớn lên giống anh ấy cũng được. Chủ yếu là vết sẹo trên mặt có chút khó coi, nhưng đó cũng là lưu lại khi làm nhiệm vụ. Tính cách ấy à, bề ngoài nhìn có vẻ nghiêm túc. Nhưng mà, ha ha... Kết hôn sẽ thay đổi. Đừng hỏi vì sao tôi biết mọi chuyện, dù sao người nào gả đi người đó biết rõ."
Ví dụ như vị kia của nhà bọn họ, mới đầu khi quen nhau quả thật là nghiêm túc đến dọa người, nhưng mà xác định quan hệ yêu đương, thì dịu ngoan như một con cừu con.
Nhưng sau khi kết hôn, lập tức biến thành sói xám.
Khụ, đề tài này không thể nói với Bạch Linh Linh người ta, có chút sớm.
Bạch Linh Linh đứng một bên suy nghĩ một lát, nói: "Tôi, tôi bàn bạc với cha mẹ tôi một chút trước." "Được, cô vê nhà thương lượng một chút." Đương nhiên là phải nói với cha mẹ chuyện này, nếu cha mẹ của mình cũng ở đây cô sẽ thương lượng, đáng tiếc bọn họ ở một thế giới khác.
Bạch Linh Linh có chút hoảng hốt rời đi, khi đi ngang qua phòng bệnh của Thường Dược Tiến thì phát hiện người ta đang đứng ở bên ngoài.
Nhìn thấy cô ấy đi qua thì anh ta lập tức đứng thẳng, sau đó nói: "Đồng chí Bạch Linh Linh, hôm nay em không đi làm mà đi đâu vậy?"
Nhìn một cái, giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
Bạch Linh Linh vốn khẩn trương im lặng trợn tròn mắt với trời, nói: "Xin nghỉ."
"Trong nhà có chuyện gì à? Ồ, anh chỉ hỏi một chút mà thôi. Dù sao đây là công việc của em, sao có thể tùy tiện rời đi?" Thường Dược Tiến nói.
Nghe xem, đây là những lời người đàn ông muốn theo đuổi cô ấy nên nói ra sao?
Muốn ăn đánh có phải không.
Nếu Bạch Linh Linh không nghe lời Tô Tô nói thì sẽ thật sự đi lên cãi nhau với anh ta, cho dù nghe xong cũng muốn cãi nhau với anh ta.
"Tôi đi xem mắt." Ừm, nghĩ tới nghĩ lui, ăn ngay nói thật là tốt nhất.
Sau đó, nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt cứng đờ một lát, có chút thất hồn lạc phách nói: "Ồ, xem mắt à, xem mắt à."
Sau đó chống quải trượng đi về phía phòng bệnh, nhưng tay anh ta vẫn luôn nắm chặt.
Bạch Linh Linh nhướng mày, là anh hỏi thẳng, như vậy đã bị đả kích rồi sao?
"Anh còn lời gì muốn hỏi không?"
"Không còn."
Thường Dược Tiến thất vọng nằm trên giường, mình vất vả lắm mới nhìn trúng một cô gái người ta lại đi xem mắt.
Cô gái tốt như thế người đàn ông kia chắc chắn nhìn trúng, sau đó cô ấy sẽ nhanh chóng kết hôn.
Nhẹ nhàng đấm lên giường, mình đây là đến chậm một bước, đúng là rất không vui.