Lúc này Lận Xuyên mới dùng một tay ôm lấy Tô Tô, còn an ủi cô nói: “Vợ à, đừng quá kích động”
“Anh khiến em phải khóc.” Lúc này Tô Tô không phân rõ phải trái với anh, dù sao cô nói một thời gian rất dài, đã sớm tỉnh bì lực tẫn.
Chỉ một lát sau ở cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn thấy bọn họ như vậy còn có chút không được tự nhiên nói:
“Tôi tới không đúng lúc lắm.”
Lận Xuyên nhẹ nhàng đặt Tô Tô đã khóc nháo đến ngủ lên giường, sau đó nhỏ giọng nói:
“Anh thay thuốc xong rồi à, vết thương thế nào?”
“Này anh đứng lại đó cho tôi, đều đã bảo anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chân của anh bị bỏng mức độ nặng, muốn bị tàn phế à?” Một giọng nói tức tới mức sắp hộc máu truyền đến.
Lận Xuyên vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh đóng cửa lại, sợ người khác quấy rầy vợ của anh nghỉ ngơi, sau đó nhìn thấy người tới thì nói: “Hóa ra là đồng chí Bạch”
Thường Dược Tiến vừa thấy y tá này thì cả người không dễ chịu lắm, vừa rồi cô ấy bôi thuốc cho mình gần như là cởi hết quần ra.
Tuy vết thương của anh ta thật sự là hướng lên trên, nhưng mà anh ta thật lòng không muốn một đồng chí nữ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.
Chuyện này cũng không có cách nào, doanh trưởng nhà bọn họ là người bảo thủ như vậy, anh ta cũng không phải người rộng lượng gì.
Mãi đến khi bác sĩ tới đây mọi người dùng biện pháp mạnh mới đè được anh ta lại, đâu biết chỉ một lát sau y tá kia lại đuổi tới, anh ta có chút bế tắc.
Lạnh lùng nói: “Tôi không sao, lúc trước vợ anh ấy cứu tôi, tôi đến thăm cô ấy”
“Anh không thể đợi vết thương khá hơn thì đến à, hơn nữa không phải là tôi đã nói với anh cô ấy không sao rồi sao. Đi thôi, chúng ta trở vê.”
“.” Bị một cô nhóc chỉ huy như thế có chút không quá có mặt mũi, nhưng nghĩ tới doanh trưởng nhà mình cũng nhát chết thật ra không có øì.
Vì thế anh ta gật đầu với Lận Xuyên, sau đó rời đi theo y tá.
Đến phòng bệnh, anh ta không nhịn được hỏi: “Cô quen vợ của đồng chí Lận Xuyên à?”
Bạch Linh Linh thích nói, lập tức nói rõ chuyện quen Tô Tô như thế nào với anh ta.
Sau đó cô ay lại nói: “Không ngờ tới anh cũng quen cô ấy, đúng là có duyên phận.”
Cô ấy người nói vô tâm nhưng mà người nghe cố ý, Thường Dược Tiến nghĩ tới “trong sạch” của mình lại nghĩ một lát cái gọi là duyên phận, hay đây là người mình muốn?
Đương nhiên anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng, thật sự không dám làm gì.
Bởi vì phá tướng, tính tình còn thối, không xứng với y tá trẻ tuổi thủy nộn như thế.
Nghĩ thì nghĩ, vẫn thành thật nằm viện đi.
Nhưng mà y tá thật tốt, chiếu cố anh ta chiếu cố cẩn thận.
Nhà bọn họ không có người có thể tới chiếu cố cuộc sống của anh ta ở bệnh viện, dù sao trong nhà đều bận rộn việc nhà nông người nào cũng không đi được.
Cho dù có thời gian rảnh, quá xa cũng không tới được.
Cho nên trong khoảng thời gian ở bệnh viện đều dựa vào y tá người ta chiếu cố, ngay cả đi vệ sinh đều là cô ấy đỡ đi.
Trước lạ sau quen, ba lần bốn lần anh ta cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Vì thế suy nghĩ trước khi xuất hiện vẫn nên hỏi một chút tâm ý của y tá người ta, nhỡ đâu lại mèo mù vớ phải, phi... Chuột bạch to chứ.
Nhưng mà anh ta không thể mở miệng, vừa mở miệng rất có khả năng sẽ phá hỏng mọi việc.
Vì thế cuối cùng anh ta nghĩ tới chị dâu học bá khôn khéo có bản lĩnh của mình.
Chuyện này mình không nói được, vẫn nên để chị dâu ra mặt thì hơn.
Vì thế lại lò dò đi tìm Tô Tô sắp xuất viện lần nữa.
Cô chỉ là chân bị trật, bị bỏng mức độ thấp cùng với trầy da, ở bệnh viện mấy ngày như thế hoàn toàn là sợ đứa bé của cô có vấn đề gì.
Lận Xuyên bị cưỡng ép nghỉ, chỉ có thể ở chỗ này vừa nhìn đám tiểu chiến sĩ tới tìm hiểu tình hình vừa nhìn vợ.
Nhưng mà sao chiến sĩ trong doanh trại của mình lại tới, vì sao thân thiết đối với nàng dâu của mình như thế?