Sau khi nói xong thì bưng đồ ăn lên.
"Mẹ nói này Đông Hà, không phải bọn mẹ nói không dễ nghe. Con nhìn xem các con cùng mở nhà xưởng, vì sao bọn họ mua được nhà to như thế, còn là nhà tầng, nhưng mà nhà các con mẹ thấy chỉ ở được mấy năm, nếu không thì xây lại đi, làm to một chút. Đợi mẹ và cha con già rồi còn có thể hưởng phúc mấy ngày." Tuy nhà mẹ Tần cũng ở thành phố, nhưng chỉ có chồng bà ta có công việc, cho nên điều kiện trong nhà không được tốt lắm.
Nhà bọn họ ngay cả nhà đều là nhà thuê, hiện giờ lại chạy tới nhà con gái vung tay múa chân.
Nói thật Lận Đông Hà không vừa mắt điểm ấy, nhưng chỉ nói:
"Hiện giờ chúng con không có tiền dư, nếu có tiền đều cho hết vào nhà xưởng, đến lúc đó mới có thể sử dụng máy móc càng ngày càng tốt hơn."
"Vậy cũng được, vậy cũng được. Nhưng mà con nhìn xem, các con đều ở nhà của mình, nhưng mà nhà cha mẹ còn chưa có đâu. Hay là con bỏ ra chút tiền mua một ngôi nhà cho hai em trai con, đến lúc đó bọn họ dùng để kết hôn." Cha Tần từ nhỏ đã chỉ điểm cho con gái không cảm thấy thẹn với lòng, trực tiếp nói điều kiện.
Tần Duyệt Duyệt lập tức nhìn thoáng qua Lận Đông Hà, nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, không khỏi nói:
"Hiện giờ Đông Hà còn đang phát triển sự nghiệp, con cảm thấy thêm hai năm nữa cũng được. Dù sao mấy em trai còn nhỏ. "
Cha Tần trừng mắt nói:
"Như vậy sao được, có tiền phải chuẩn bị trước, nhỡ đâu hai năm sau giá nhà tăng lên thì làm sao? Con có nhà sao không quan tâm tới cha mẹ, phí công nuôi dưỡng con nhiều năm như thế."
"Con về nhà xưởng." Lận Đông Hà không nghe nổi nữa, đứng dậy muốn về nhà xưởng.
"Đông Hà à, con cũng đừng có ý kiến, dù sao mấy đứa em trai cũng cần con chiếu cố." Mẹ Tần nói.
"Ngay cả em trai con còn chưa có nhà ở con lại phải mua nhà cho em vợ, chuyện này có thể nói được sao?" Lận Đồng Hà cười mỉa nói.
"Em trai nhà con cần mua nhà sao, người ta có tiền như thế. Nói không chừng, còn chướng mắt nhà con mua ấy chứ." Cha Tần bĩu môi nói.
"Con nói không phải nhà họ Quan mà là nhà họ Lận." Lận Đông Hà nói.
"Nhà họ Lận? Con còn liên lạc với nhà bên đó ư. Không phải chứ mẹ nói này, người ở nơi nhỏ bé đó có gì phải để ý, cũng đừng khiến trái tim người nhà họ Quan rét lạnh, sau này con ít tiếp xúc với bọn họ đi, tốt nhất là cắt đứt quan hệ." Mẹ Tần nói.
Bọn họ tự thấy lời nói của mình có đạo lý, người không có tác dụng để ý làm gì.
Đôi mắt của Lận Đông Hà lập tức đỏ lên, anh ta đứng ở cửa lớn tiếng nói:
"Mẹ bảo Tần Duyệt Duyệt nhớ ơn nuôi lớn cô ấy của cha mẹ, như vậy con cũng được người ta nuôi lớn, nuôi hơn hai mươi năm còn cưới vợ cho. Hơn nữa khi còn nhỏ cha mẹ đút sữa cho cô ấy, mẹ con thì ôm con đi ra ngoài trộm sữa dê, đi khắp nơi dùng lương thực đổi lấy sữa. Phần ân tình này, con mà quên con mẹ nó con không phải là người."
Sau khi nói xong anh ta trực tiếp đẩy mạnh cửa đi ra ngoài.
"Con nhìn nó kìa, còn không cho mẹ nói. Con nói xem một sinh viên như con tìm đàn ông kiểu gì chẳng được, lại tìm kiểu như nó, đúng là mắt bị mù. Nếu tin mẹ gả cho..."
"Mẹ, em trai con một đứa mới mười lăm, một đứa mới mười tuổi mẹ đòi người ta nhà anh ấy có thể nguyện ý sao? Hơn nữa cũng không thể nói nhà họ Lận như vậy, đến bây giờ anh ấy còn chưa sửa họ, đi khắp nơi giới thiệu mình là Lận Đồng Hà mà không phải Quan Đông Hà."
Cho nên chuyện này là vảy ngược của anh ta, tốt nhất là đừng chạm vào.
Trước đây cô ta cũng ghét bỏ nhà họ Lận, nhưng gần đây không dám biểu lộ quá rõ ràng, nếu không rất dễ bị Lận Đông Hà lạnh nhạt.
Anh ta thậm chí có thể mấy tháng không trở về, sớm đã không còn là tên ngốc ánh mắt luôn nhìn chằm chằm cô ta như trước, ngay cả khi làm việc cũng phải nhìn chằm chằm cô ta.