Chẳng trách trước đây con trai từng nói với bà ấy cô có thể kiếm được tiền, hóa ra là thật.
Kiếm được nhiều tiền sẽ nghiện, mọi người thấy được lợi đều hưng phấn hơn.
Tô Tô chỉ bán một buổi sáng rồi thu xếp trở về, Lận Xuyên ở nhà còn cần người chăm sóc.
Tuy nói cha chồng ở đây, nhưng mà đàn ông vốn cẩu thả chỉ sợ ngay cả ngụm nước cũng không đưa cho.
Mẹ Lận cũng đồng ý để cô trở về, còn tìm xe bò về thôn cho cô.
Nhưng mà xuống xe phải đi thêm nửa dặm, khoảng cách không quá xa cũng không quan trọng lắm.
Tô Tô còn mua cho Lận Xuyên ít táo to và cẩu kỷ, nhưng mà cô không biết cẩu kỷ thời đại này là hái trong núi hay là trông trong nhà mình, dược hiệu rất tốt.
Những thứ mua lúc trước cô đều ép Lận Xuyên uống hết, nhưng vẫn không yên tâm.
Dù sao bác sĩ đều nói mất quá nhiều máu, cô thật sự rất sợ sau này người đàn ông không bồi bổ được còn thiếu máu gì đó.
Nhưng cô đâu biết rằng, bác sĩ chỉ thấy cô quá mức lo lắng mới lấy táo đỏ và cẩu kỷ ngâm nước uống ứng phó cô, thật ra cũng không cần.
Thể chất của Lận Xuyên không tệ, đâu cần bổ như vậy.
Tô Tô không biết lúc này người rắn chắc như vậy, dù sao trước khi cô xuyên sách cha mình vẫn luôn uống rượu ngâm cẩu kỷ, đều uống nhiều năm.
Khi đi trở về nhà phát hiện nhà hơi lạnh, sau đó thấy Lận Xuyên đang ở trên giường đất đọc sách, nghe thấy Tô Tô trở về thì lập tức khép sách lại muốn nằm xuống.
".." Tô Tô trừng mắt với anh một cái, nói: "Em đều thấy được, sao anh lại ngồi dậy?"
"Mới ngồi một lát thôi." Mình vẫn có chút sợ, vừa rồi nghe thấy Tô Tô trở về tim anh đều đập nhanh hơn.
Nhiều năm như vậy, đây là lân đầu tiên.
Tô Tô không để ý tới anh, vào nhà nhìn ấm trà to.
Cái gì cũng không có, hơn nữa là nước lạnh.
Cô không nói câu nào, cầm ấm trà đổ nước đi, sau đó thêm cẩu kỷ và đường đỏ lại thêm nước ấm, lúc này mới bưng tới bên cạnh anh nói:
"Sao anh lại uống nước lạnh chứ." "Cha rót cho anh."
"Anh nên bảo cha rót một ít nước ấm cho anh, cha đi đâu rồi?"
"Đến trong thôn đánh bài."
Tháng giêng này đám đàn ông trong thôn thích ghé vào nhau đánh bài gì đó, dù sao cũng không có chuyện øì.
“Anh ăn cơm chưa?”
"Anh chưa ăn." Không biết vì sao, Lận Xuyên càng nói càng chột dạ.
"Nếu không phải em vội vàng trở về, anh định để mình đói chết ở nhà đúng không." Tô Tô cảm thấy hai người đàn ông này đúng là cẩu thả, một người thì coi con trai mình như cọng cỏ, người còn lại thì tùy ý như thế, không biết chăm sóc mình một chút nào.
Không có biện pháp nào, cô chỉ có thể cời giày thay quần áo đi nấu cơm cho Lận Xuyên, đương nhiên cũng mang ra phần cơm của cha Lận.
Chỉ khi công việc nhàn rỗi mới bình thường được ăn hai bữa cơm, thời gian còn lại đều không kịp ăn.
Gần đây được Lận Xuyên tự mình chỉ đạo cô có thể dán ra bánh ngô to, đương nhiên cũng biết hầm đồ ăn gì đó.
Quả nhiên, con người đều dựa theo hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi, trước đây không biết làm chuyện này, hiện giờ đều học làm được cả.
Hầm khoai tây với miến, dán mười cái bánh nướng to, Lận Xuyên vừa uống nước vừa dựa vào khung cửa nói:
"Sao em dán nhiều như thế?"
"Đợi mẹ về nhất định sẽ trở về nhà chúng ta, đến lúc đó sẽ cùng nhau ăn, buổi tối bọn họ trở về đều không cần làm cơm."
Nhưng mà đang nấu thì bị một bàn tay to sờ soạng một lát, sau đó giọng nói có chút dịu dàng của Lận Xuyên vang lên trên đầu nói:
"Vợ à, em thật tốt."
Anh cảm thấy mình đúng là gặp may mắn rất lớn, nếu không vì sao có thể ở trong núi cõng ra một người vợ vừa xinh đẹp còn vừa hiếu thuận như cô?