Dùng tay ấn một lát khởi động máy phát hiện vô dụng, xem ra có khả năng bị hỏng thật.
Sau khi về nhà sạc pin thử xem, xem có thể mở lên hay không.
"Đồ của em?"
"Năm ngoái khi em ngã đã làm rơi."
"Là gì thế?"
"Ách, ừm, đồng hồ báo thức."
Thời này còn chưa có di động, hơn nữa cũng không có internet cũng không có khả năng gọi điện, cho nên chỉ có thể là đồng hồ báo thức.
Đương nhiên còn có thể chụp ảnh, nếu có thể sửa được thì nói.
"Đồng hồ báo thức này đúng là nhỏ, ngâm nước còn có thể dùng sao?" Lận Xuyên biết vợ mình có một số món đồ rất kỳ lạ, nhưng mà anh tin tưởng cô cho nên không hỏi nhiều.
Tuy là vợ chồng, nhưng anh cũng biết có một số việc đừng bức quá mức, nếu không đó chính là dục vọng chiếm hữu quá mạnh sẽ bị người ta chán ghét. Dục vọng chiếm hữu của anh từ nhỏ tới lớn vốn rất mạnh, từ lúc có vợ xong anh vẫn luôn kiềm chế.
Tô Tô không biết trong lòng anh nghĩ gì, chỉ rất vui vẻ vì tìm được di động, lau đủ kiểu, sau khi lau khô thì đặt trong túi về nhà cùng với Lận Xuyên.
Về đến nhà thì ăn sủi cảo nhân rau dại, thật sự là ngon không chịu được.
"Ăn ngon, sao lại thơm như thế."
"Rau đại trong núi chính là mùi vị này, về nhà muối cũng ăn rất ngon. Nếu em thích thì ngày mai anh đi hái một ít cho em sau đó muối, trở về vớt ra là có thể ăn."
"Được ạ, vậy có thể làm vằn thắn không?"
"Có thể, sau khi em vớt ra ngâm nửa ngày là được."
Tô Tô nghe xong vô cùng vui vẻ, nói: "Vậy mẹ làm cho con một vò đi."
Dù sao có xe có thể kéo.
"Không, mẹ, mẹ làm nhiều một chút, trở về còn mang đi tặng nữa." Lận Xuyên ở bên cạnh vừa làm tôm vừa nói.
Tô Tô cảm thấy khó hiểu: "Anh muốn tặng cho ai?"
"Vợ chồng hiệu trưởng Quan, còn có giáo viên nam hàng xóm nữa, còn cả nhà Bạch Linh Linh."
Lận Xuyên nói một câu vô cùng tùy ý. Sau đó Tô Tô cảm thấy đúng là mình mang thai có chút ngốc ba năm, chỉ lo nghĩ tới mình ăn không nghĩ tới mang về cho người ta.
Cũng may Lận Xuyên nhớ rõ, xem ra anh không phải là trai thẳng, ít nhất quan hệ giao tiếp cũng được.
Nhưng mà anh đều suy nghĩ cho mình, thật tốt.
Mẹ Lận cũng nghe hiểu ý của bọn họ đương nhiên đồng ý, sau đó nói: "Lát nữa ba cha con trở về thì bảo bọn họ đến trong núi hái một ít."
"Để Lận Xuyên đi là được." Đã lâu mới về nhà, đều luyến tiếc để con trai cả đi làm việc.
"Được." Mẹ Lận thật sự có chút không tin tưởng con trai cả, luôn cảm thấy anh không thể làm tốt chuyện øì.
Nhưng mà Lận Xuyên cũng không phản bác mẹ mình, tới buổi chiều thì lặng yên không một tiếng động đi hái xe rau dại trở vê.
Cả nhà tốn thời gian nửa ngày muối rau dại, lúc này bác gái cả cũng tới đây, bà ta hỏi thăm một chút tình hình của Lận Đông Hà, nghe nói anh ta đang làm nhà xưởng thì rất vui vẻ.
Lại hỏi một chút tình hình của Lận Đông Hà và vợ anh ta, Tô Tô không nói gì thêm, chỉ nói:
"Vẫn như thế. "
Vẫn như thế ý chính là không tốt lắm, dù sao lúc trước bọn họ từng cãi nhau, Lận Đông Hà là kiểu người gì làm me sao có thể không biết?
Bác gái cả thở dài, nói: "Cưới phải cô vợ như thế đúng là khiến người ta phát sầu."
Tô Tô nói: "Sẽ tốt hơn thôi."
Dù sao cũng là nam nữ chính, không thể luôn ngược nhau được đúng không?
Bác gái cả hỏi thăm xong thì trở về, trước khi đi còn ôm hai gói băng vệ sinh trở về, nghe được là sản phẩm của nhà xưởng con trai mình sản xuất thì vô cùng vui vẻ.
Mẹ Lận nói: "Các con là mọi người cùng hùn vốn mở nhà xưởng sau này phải cẩn thận một chút, đừng để đến lúc đó lại xảy ra chuyện."
"Sẽ không, chúng con xem như là hình thức đầu tư cổ phần." Tô Tô cười nói.
Bọn họ đều thương lượng xong, dựa theo cổ phần phân chia tiền, cô được chia nhiều nhất, ba người chia ít nhất là Lận Đông Hà.
Nhưng mà bởi vì anh ta phụ trách mọi việc trong nhà xưởng, cho nên chia hoa hồng sẽ nhiều hơn bọn họ.