Làm sao có thể không biết được, sau khi bôi thuốc có thể nhìn thấy Tiểu Xuyên Xuyên đang múa may phun trào, nếu không phải bị chủ nhân của nó trấn áp thì chắc đã phản kháng với cô từ lâu rồi.
Lận Xuyên thấy vợ của mình không hiểu lầm thì thở phào một hơi, anh cũng không biết cô có hiểu hay không, cho nên mới gấp gáp giải thích như vậy.
Vốn dĩ anh còn muốn nói vài câu, nhưng cô vợ nhỏ cứ trốn tránh, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Ai ngờ buổi tối cha mẹ của anh đến rồi, họ rất từ tốn dịu dàng đưa Tô Tô ra ngoài, sau đó cha Lận quay lại nghiêm mặt hỏi:
"Người ta đồn có thật không? Nếu như con không có khả năng nữa thì chúng ta đến bệnh viện khám thử, nếu quả thực không được nữa thì đừng làm lỡ Tiểu Tô người ta."
".." Lận Xuyên cảm thấy đây là nỗi oan vô cùng lớn, linh kiện của anh còn rất khỏe mạnh, sao lại không có khả năng nữa rồi?
"Con nói đi chứ, nếu như con thấy ngại nói với Tô Tô thì để mẹ đi nói."
Mẹ Lận với cha Lận nghe thấy những lời đồn đại bên ngoài thì vội vàng tức tốc đến hỏi con trai, họ sợ làm lỡ đời con gái người ta, dù sao thì hai người họ cũng chưa trở thành vợ chồng thật sự.
Cho nên cha mẹ Lận vội vàng đến dò hỏi, quả thực không được thì tách nhau ra trước, đến lúc đó cô gái người ta cũng có thể gả cho người khác.
Gia đình họ thật thà, không thể làm ra chuyện chơi con gái người ta cả đời như vậy được.
Lận Xuyên giật mình liền nắm chặt tay mẹ mình, nói;
"Con khỏe mạnh lắm, đều là do bên ngoài đồn bậy”
"Nhưng mà, con cũng không cho cha mẹ xem vết thương của con, cũng không nói với cha mẹ là bị thương ở đâu, thế này thì làm sao mà cha mẹ không nghĩ nhiều được chứ?"
Mẹ Lận tin tưởng lời của con trai mình, không khỏi vỗ anh một cái, chau mày nói.
Lận Xuyên âm thầm liếc nhìn nơi mình bị thương, sau đó nói:
"Mẹ, hay là mẹ ra ngoài đi."
Mẹ Lận do dự một lát rồi cuối cùng vẫn đi ra, bà vừa đi vừa nói:
"Cái này còn giấu, mẹ sinh con ra, không lẽ mẹ chưa nhìn thấy?" "Được rồi được rồi, bà đi ra đi." Cha Lận bảo me Lận ra ngoài, sau đó nhìn con trai cởi quần, nói: "Chỗ này, cũng khó nói, chỉ có thể là chân."
Cha Lận liếc nhìn một cái, còn không phải sao, suýt chút nữa có thể mình không có cháu của con trưởng rồi. Ông ấy định lấy thuốc lá ra hút, nhưng nghĩ con trai không vui lòng nên đành thôi, sau đó nói:
"Con làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, sau này phải cẩn thận chút, ở nhà còn có vợ, con bé là phụ nữ, cả đời trông chờ vào con."
"Con biết rồi."
Lận Xuyên kéo quần lên, ngại ngùng đáp rồi nói tiếp:
"Cha nói với mẹ một tiếng để mẹ khỏi lo, đừng nhắc gì với Tô Tô, tránh cô ấy nghĩ nhiều."
"Biết rồi." Cha Lận ra ngoài dắt vợ của mình về nhà.
Bên này Tô Tô cũng giúp Lận Sơn "ôn tập" xong rồi, thật ra đây cũng là cái cớ, Lận Sơn người ta đang đọc sách, cũng không học gì cả. Đợi sau khi về lại phòng mình, cô xoa xoa tay nói:
"Cha mẹ đến tìm anh có chuyện gì thế?"
"Không có gì, hỏi thăm vết thương của anh thôi."
"Ồ." Thật ra cô cũng nghĩ đến rồi, bây giờ đa số mọi người trong thôn đã nghi ngờ Lận Xuyên không có khả năng đó nữa, nên mẹ Lận với cha Lận nhất định là đến hỏi thăm thử.
Cô nhớ buổi tối hai người vẫn chưa ăn cơm, vì thế cô châm lửa nấu ít bánh canh ăn.
Lúc trước cô đã làm qua rồi, nhưng mà đây là lần đầu cô dùng nồi lớn, cho nên có chút luống cuống tay chân.
Lúc thì quên đốt lửa, lúc thì quên thêm nước. Nhưng mà cuối cùng cũng làm nóng đầu rồi, thêm nước rồi mới nhớ chưa bỏ bột hạt tiêu. Cô không khỏi gãi đầu, nói: "Em đúng là ngốc chết đi được."
"Không vội, bỏ sau cũng như vậy mà."
Lận Xuyên không thể ngồi xuống đốt lửa giúp cô, chỉ có thể đứng ở bên xem, thật sự rất muốn làm thay cho cô.