Chính là cảm thấy công việc tốt như vậy đột nhiên không có trong lòng chắc chắn không thoải mái, nhưng mà cô muốn từ chức sau này sẽ không còn chuyện øì, cũng coi như đỡ tốn công sức.
Cha Lận thì rất đồng ý, chỉ cảm thấy cô là một sinh viên không có công việc chính thức có chút nghẹn khuất.
Nhưng mà nghĩ tới sau này phải chăm sóc hai đứa nhỏ, thật sự là khiến người ta nhọc lòng.
Mẹ Lận lập tức nói:
"Như vậy đi, con bảo dì Diệp đừng tới nữa, mẹ chăm sóc đứa bé cho con, đợi đứa bé kia sinh ra cần chăm sóc thì lại bảo bà ấy tới."
"Vâng, đến lúc đó ba đứa bé ở chỗ mẹ chắc chắn không chăm sóc được."
Hiện giờ phải năm sáu tuổi mới đi nhà trẻ, con trai nhà bọn họ đợi em trai em gái sinh ra cũng chỉ ba tuổi, còn phải ở nhà quậy hai năm.
"Thật sự không được, con đều đưa tới bên này để mẹ chiếu cố cho. Không phải là mấy bọn họ đều do mẹ chiếu cố lớn ư." Mẹ Lận cảm thấy nếu mình không làm gì thì giúp chăm sóc đứa bé, để người trẻ tuổi như bọn họ liêu một lần là được.
Tô Tô cũng biết ý nghĩ của bà ấy, nhưng cũng biết nếu cha Lận mẹ Lận ở bên này không làm gì chắc chắn sẽ hơi buồn bực.
Dù sao hiện giờ ở nhà cũng nhàn rỗi, với cho thuê một gian cũng khá tốt.
Kế hoạch của cô rất tốt, sau khi về nhà thì bắt đầu nghỉ ngơi trong ngày nghỉ hiếm có được.
Tuy vì nôn nghén lăn lộn khiến cô không muốn đi làm, nhưng đột nhiên rảnh rỗi không biết mình nên làm gì.
Nằm cả ngày Lận Xuyên trở về, biết chuyện cô đã từ chức thì hơi hối hận, nói:
"Nếu sức quan sát của anh tốt hơn một chút thì tốt rồi, em sẽ không bị sa thải."
"Nghe em nói này, chuyện này không thể trách anh. Ai biết chỗ đó sẽ có cái đỉnh, cũng không có người biết vì sao cái đỉnh kia lại đâm trúng bao cao su. Sau này chú ý một chút là được." Thật sự không được cô và Bạch Linh Linh đi đặt vòng.
Vốn đã quyết định như vậy, đợi cô ấy đầy tháng xong khôi phục một chút thì đi, ai biết mình mang thai nhanh như thế.
Lận Xuyên thật sự có chút tiếc công việc của vợ mình, nhưng mà nhìn biểu cảm của cô còn xem như nhẹ nhàng thì yên tâm.
Chỉ hi vọng sau này cô đừng nghĩ nhiều, rảnh rỗi đến chỗ cha mẹ dạo cũng tốt.
Tô Tô cười nói: "Anh cần gì phải lo lắng cho em, em sẽ luôn tìm việc để làm, chắc chắn không nhàn rỗi được."
Nói như vậy xong Lận Xuyên an tâm, anh là quân nhân, rảnh rỗi một chút cho dù muốn quan tâm người nhà cũng không có cách nào làm được lúc nào cũng bảo vệ bọn họ.
Mỗi tuần có thể dành thời gian trở về đã là ban ân lớn nhất đối với anh, dù sao có khả năng vợ mình đón cha mẹ tới gần, như vậy anh tránh được rất nhiều phiền phức.
Ví dụ như nhớ nhà không thể quay về, ví dụ như không có cách nào tận hiếu bên cạnh cha mẹ.
Đợi Lận Xuyên đi rôi Tô Tô lập tức thương lượng với dì Diệp một chút, đương nhiên là dì Diệp đồng ý, còn nói nếu không chiếu cố được bà ấy vẫn sẽ tới giúp đỡ, dù sao mọi người đều là thân thích.
Tô Tô tiễn người đi xong thì ôm Chiến Chiến tới giao cho mẹ Lận, đừng nhìn đứa nhỏ này vẫn luôn dò dì Diệp chăm sóc, nhưng rất thân với người nhà họ Lận, nhìn thấy mẹ Lận xong không bài xích đi theo bà ấy chơi.
Có lẽ mẹ Lận thật sự có kinh nghiệm chiếu cố đứa bé, dù sao vốn lo lắng đứa bé sẽ quậy lúc này Tô Tô sợ ngây người.
Nếu đi theo mẹ Lận vậy cô sẽ bắt đầu chuẩn bị mở cửa hàng bán lẻ, vợ chồng Lận Hải và Hình Nhã có rảnh cũng tới giúp một chút, rất nhanh đã làm xong buồng điện thoại, tủ đông cũng đã có.
Cha Lận phụ trách trông cửa hàng, gọi một cuộc điện thoại tính tiền theo phút, sau đó còn bán kem và thuốc lá, rượu.
Không bán gì khác, nhưng sau khi khai trương cũng kinh doanh được không ít.
Mà bên kia cho một người cắt tóc thuê, tiền thuê một năm hơn 80 tệ, dù sao vị trí địa lý tốt, còn trong khu nhân khẩu dày đặc.