"Con mẹ nó muốn đánh cược thì phải cược xem người nào khiến phụ nữ không xuống giường được."
Sau khi nói xong thì chọn một cô gái khác trong đám người, kéo cô ta rời đi.
Cô gái kia giãy giụa kiểu gì cũng vô dụng, Lận Hiểu Thần muốn cứu nhưng mà cảm thấy mình bất lực.
Sau đó cô bị Cao Cấm kéo đi.
Chẳng qua cánh tay bị nắm thật chặt, cô không khỏi kêu lên.
Nhìn dáng vẻ càng thêm chân thật, cô muốn giãy giụa nói: “Anh buông tôi ra, buông ra."
Cao Cấm kéo người vào trong một phòng nhỏ, sau đó đẩy cô lên giường nhỏ tự mình cởi áo ngoài của mình.
Lận Hiểu Thần ngây ngẩn cả người, nhỏ giọng nói: "Cậu cậu..."
Nhưng mà đột nhiên thấy Cao Cấm nháy mắt, lúc này cô mới chú ý tới vậy mà trong phòng có máy theo dõi. Có cần tàn nhẫn như thế không, chuyện tư nhân như thế còn giám sát.
Nhưng cũng không còn cách nào, dù sao bọn họ đều làm mua bán không muốn sống nữa.
Nhưng mà có người giám sát bọn họ không thể để lộ dấu vết, chuyện này phải làm sao bây giờ.
Cô nhìn thoáng qua Cao Cấm, phát hiện đối phương cởi sạch sẽ.
Mẹ nó, cô lập tức quay đầu sang một bên không dám nhìn.
Nhưng không ngờ tới Cao Cấm cầm lấy thắt lưng của mình, sau đó cột lấy đôi tay của cô ở đầu giường, cũng nhỏ giọng nói:
"Đây là em tự tìm, lúc trước anh bảo em đừng tới thì em không nghe, bây giờ em đừng hòng trốn."
"Chúng ta, có thể làm giả mà."
"Em cảm thấy anh có thể nhịn được sao?"
"Không phải, đây là nhiệm vụ, chúng ta là chiến hữu."
"Hiện giờ không phải, em yên tâm, anh sẽ không để bọn họ nhìn thấy em."
Con còn chưa hiểu rõ có ý gì thì Cao Cấm đã ra tay, sau đó toàn bộ hành trình cô thật sự không bị quay được người, nhưng tư vị thật sự không dễ chịu.
Cô tức giận đến mức cắn mạnh Cao Cấm hai cái, vậy mà anh không thèm để ý. Lúc này trên gương mặt vốn yêu nghiệt bị dục sắc chiếm đầy, thoạt nhìn rất sắc, cũng tương đối đẹp.
"Kêu mấy tiếng." Bị dọa choáng váng à, vậy mà không kêu một tiếng.
Đâu biết Lận Hiểu Thần vốn kiềm chế không phát ra tiếng vừa kêu Cao Cấm đều ngẩn ra, con mẹ nó đúng là vưu vật.
Vậy mà anh không ngờ tới Lận Hiểu Thần mạnh mẽ lúc này giọng nói hấp dẫn người ta như thế, anh suýt chút nữa trầm mê bên trong.
Không, đã là một phát không thể vãn hồi.
Sau đó đám bắt cóc bên ngoài nói: "Tên nhóc này làm bao lâu rồi?"
"Sắp hai tiếng."
"Mẹ kiếp, cậu ta muốn chết trên giường à?"
"Tôi nghĩ nhất định là nghẹn quá lâu, dù sao mới ra tù."
"Được rồi, trông chừng xung quanh đi."
Sau đó mọi người nên làm gì thì làm đó, đợi ba tiếng sau Cao Cấm đi ra, trên người còn có vết thương, thoạt nhìn càng thêm yêu nghiệt.
Đám đàn ông nhìn thấy anh đều khóe miệng giật giật, quá gợi cảm rồi.
Anh cầm lấy hai chai nước vào phòng, nói: "Người phụ nữ bên trong giữ lại cho tôi, móa nó, tôi chắc chắn khiến cô ấy không xuống giường được." "Hiện giờ đã không xuống giường được, tôi thấy rất thảm."
"Cô ấy cắn tôi."
".. Được rồi, người anh em cậu tận hứng đi." Dù sao trước khi rời thuyền không chơi nát người ta là được, còn có thể khiến cô có thêm kinh nghiệm, đừng để đến lúc đó giãy giụa còn nháo khiến khách bị thương.
Cao Cấm cầm nước đi vào, cho Lận Hiểu Thần uống nước nói:
"Lát nữa còn phải làm, em có thể chịu được không?”
"Cái gì, sao cậu còn tới nữa?"
Lận Hiểu Thần cảm thấy mình sắp bị lăn lộn đến chết.