Cho nên có thể gả cho Lận Xuyên cũng không phải vì một mình anh, hơn nữa nhà họ Lận là nơi vô cùng ấm áp.
Mới làm cơm xong không lâu mẹ Lận và đám Lận Hải đều trở về, trên mặt là ý cười khó có được.
Sau khi vào nhà bọn họ giậm chân, sau đó mẹ Lận kéo tay Tô Tô nói: "Đoán xem bọn mẹ bán được bao nhiêu tiền?"
"Bao nhiêu ạ?"
"Trừ đi tiền gốc ban đầu, lãi được 23 tệ. "
Chẳng qua mới bán hơn nửa ngày mà thôi, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
"Thật sao, nhiều hơn con nghĩ nhiều." 50 đôi giày này còn chưa bán hết đâu, chỉ bán đi hơn ba mươi đôi đã kiếm được 23 tệ, nhiều vượt qua tưởng tượng của cô.
Mẹ Lận cũng nói: "Hải Tử, đưa tiền cho chị dâu con đi."
"Không cần không cần, hai bọn con thật sự không thiếu tiền. Hơn nữa con cũng không giúp đỡ được gì, đều là mọi người bán được. Mẹ, mẹ cứ khăng khăng đưa tiền cho con con sẽ tức giận đấy."
"Chuyện này..."
Mẹ Lận do dự một lát nói: "Như vậy đi, đưa cho con tiền gốc ngày hôm nay, mẹ sẽ lấy số tiền còn lại."
"Được ạ." Tô Tô đồng ý xong nhìn thoáng qua ba thiếu niên nói: "Mẹ, hôm nay ba bọn họ có công lao lớn nhất, không bằng mỗi người hai tệ đi."
"Đương nhiên là được." Mẹ Lận kiếm được tiền tâm trạng rất tốt, lập tức cho ba anh em bọn họ mỗi người hai tệ.
Đừng coi thường hai tệ này không có tác dụng quá lớn, nhất là người chỉ có hai tệ trong tay từ nhỏ đến khi trưởng thành cho đến khi lập gia đình.
Đám Lận Hải nhận lấy tiền có chút kích động, đều ôm tâm sự nhìn thoáng qua Tô Tô, dường như có chị dâu cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, còn cam được tiền trong tay, thật tốt.
"Đúng rồi, nếu trở về thì cùng ăn cơm đi, con đã làm xong cơm rồi." Tô Tô vội vàng thu dọn giường đất, sau đó đám Lận Hải giúp bưng đồ ăn lên bàn.
Lận Giang lại chạy đi tìm cha của mình trở về, người một nhà ở sân sau ăn cơm.
Tô Tô thêm ít thịt ba chỉ vào trong khoai tây, cho nên mọi người ăn vô cùng hăng say.
Khi trở về gặp được người lại hỏi: "Các anh đi thăm con trai à?”
Cha Lận nói: "Không phải, con dâu làm thịt heo hầm miến bảo chúng tôi tới ăn, mới ăn xong bây giờ về nhà."
"„ Vậy sao, con dâu nhà anh đúng là hiếu thuận." Người trong thôn nói một câu sau đó rời đi.
Mà cha Lận thích nghe câu này nhất, hiện giờ khi đi đánh bài se có vô số người hâm mộ, ông ấy cảm thấy trên mặt mình có ánh sáng.
Mẹ Lận trừng mắt với ông ấy một cái, nói: "Ông không thể bớt khoe khoang lại một chút được à?"
"Vì sao, không phải là lời nói thật ư?" Cha Lận trừng mắt nói.
Mẹ Lận cười nói: "Lời nói thật lời nói thật, nhìn xem ông vui chưa kìa."
Sau đó bà ấy lại nói: "Có số tiền này năm nay tiểu tam tiểu tứ đi học không cần sầu nữa, rảnh rỗi tôi lại đi mua cặp sách mới cho hai đứa chúng nó..."
"Ừm." Nghe bạn già lải nhải, cha Lận cảm thấy đã lâu rồi nhà bọn họ không có việc để phấn đấu như thế.
Nhưng mà chuyện nhà họ Lận bán giày nhanh chóng lan truyền ra.
Lan truyền đủ cách nói.
Chế giễu cũng có.
Nhưng mà có người truyền ra bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền ở công xã, mọi người lập tức đều nhìn đến đỏ mắt.
Vì thế có người tìm tới chỗ Tô Tô, cho dù thế nào cũng bắt cô kiếm ít giày tới đây mọi người cùng nhau bán, nói cái gì mà kiếm tiền cho đại đội.
Đôi mắt của Tô Tô đều trợn to, cái cớ như vậy mà cũng tìm ra được sao?
Cô cười nói:
"Đừng nói là bên chúng ta xa thành phố căn bản không có biện pháp vận chuyển tới, cho dù có biện pháp chúng ta cũng không tìm được đường đi, đây là tôi chạm mặt nên chỉ có mấy thứ này."
"Vậy cô còn có thể lại gặp được nữa không, đến lúc đó chúng tôi sẽ bán cho cô. Không chỉ đưa cho cô tiền gốc, một đôi còn chia cho cô mấy tệ?" Người phụ nữ kia cười rộ lên lộ ra hàm răng vàng, trên người tỏa ra mùi thuốc khó ngửi.