Nhìn ghế bị hất bay ra, hình như cách chị dâu rất xa.
"Không có..." Không đợi Tô Tô hỏi thêm, thì thấy mẹ Lận xách chổi lông gà tới.
Cô vốn định nói mẹ em vĩnh viễn là mẹ em, cho dù em bao nhiêu tuổi cho dù bảy tám chục tuổi, mẹ em muốn đánh em em cũng phải chịu.
Gương mặt Lận Sơn đỏ bừng, nói: "Mẹ, mẹ đừng đánh con mà mẹ."
"Con dám làm chị dâu con bị thương, mẹ đánh chết con."
"Con cũng không thấy chị dâu tiến vào mà."
"Con nổi giận cái gì?"
"Con muốn đi..."
"Con còn nói?”
Lận Sơn không dám nói, cậu ta nhìn thoáng qua Tô Tô nói: "Rất xin lỗi chị dâu."
"Làm sao vậy?" Tô Tô cảm thấy khó hiểu hỏi.
Lận Sơn là người tram tĩnh nhất trong mấy anh em, cậu ta không hay nói thăng lắm, cho nên từ trước tới nay ít nổi giận như vậy.
Lúc trước cậu ta thật sự thích Tân Duyệt Duyệt, nhưng Tô Tô đối xử với cậu ta cũng không tệ, đối với cái nhà này cũng không tệ.
Cho nên cậu ta chậm rãi đứng về bên Tô Tô, cũng biết người nào đối tốt với nhà này, người nào thật sự chỉ muốn chiếm tiện nghỉ nhà bọn họ.
Nhưng mà đột nhiên nổi giận như thế là vì lý do gì?
Sau khi cô hỏi xong Lận Sơn nói: "Em tra ra được người hại chị là ai, vốn muốn di hỏi cô ta xem vì sao lại làm như vậy, nhưng mẹ không cho."
"Ai?" Tô Tô cũng không nghĩ nhiều, vẫn luôn hoài nghỉ là giáo viên nữ nào đó trong trường biết xong mới có thể làm như vậy.
"Là Tần Duyệt Duyệt, cô ta nói chuyện chị mang thai với giáo viên khác, sau đó còn nói chị có anh cả em chống lưng người khác không dám làm gì chị, lúc này mới chọc giận người phụ nữ kia. Hiện giờ còn nói xấu sau lưng chị, nhưng bị hiệu trưởng Quan chặn xuống đều không hé răng. Kết quả im lặng một thời gian, chỉ cần cô ta tới thì lập tức có người bàn tán, em đã nói chuyện này cho hiệu trưởng, hi vọng ông ấy có thể xử lý." Sau khi Lận Sơn nói xong nắm chặt tay, nói: "Em cũng không biết vì sao cô ta lại làm như vậy."
"Bệnh tâm thần đúng không, chị không trêu chọc cô ta mà." Tô Tô thở dài, cô không phải người ngồi đợi chết, vì thế nói: "Cô ta chơi xấu chị sau lưng chị không có khả năng mặc kệ cô ta như vậy, nếu cô ta đối xử với chị như thế, vậy Lận Sơn em có thể tuyên dương chuyện của cô ta lúc trước ra ngoài không?”
Mẹ Lận vừa nghe thấy thế, nhíu mày nói: "Như vậy không tốt đâu?"
"Mẹ, cô ta muốn hại chết cháu nội của mẹ đấy." Tô Tô sờ soạng bụng mình.
Ý của mẹ Lận vốn là muốn một chuyện nhịn chín chuyện lành, dù sao hai nhà cũng là quan hệ thân thích.
Bọn họ ở thành phố X vốn không có chỗ dựa vào nên thiếu tự tin, không muốn khiến quan hệ trở nên cứng đờ.
Nhưng nghe Tô Tô nói như vậy thì suy nghĩ lại, như vậy còn không phải là đang hại cháu nội của bà ấy.
Nếu trường học cố chấp ép con dâu mình phá thai, nếu cô cố chấp đi làm nuôi gia đình, vậy thì thật sự không còn cháu nội.
Từ trước tới nay Lận Sơn luôn lấy học tập làm trọng không quản chuyện trong nhà, cho nên không nghe những lời linh tinh.
Hôm nay Tô Tô bảo cậu ta tung tin linh tỉnh về Tần Duyệt Duyệt, cậu ta còn có chút không biết nên làm thế nào mới tốt. Tô Tô nhìn thoáng qua me Lận nói: "Mẹ, để con nói chuyện với Lận Sơn, mẹ không cần lo lắng đâu."
Trong lòng mẹ Lận hiểu rõ, đây là tiết tấu muốn nói bậy sau lưng người khác, vì thế xoay người rời đi.
Bà ấy ở chỗ này hai đứa nhỏ sẽ ngại, giống như là đang giám sát bọn họ không cho bọn họ làm chuyện xấu.
Đợi bà ấy vừa đi Tô Tô lập tức nói ra hết những chuyện Tần Duyệt Duyệt từng làm, sau đó Lận Sơn đều sợ ngây người.