"Thủ trưởng này tính tình sao lại cố chấp như vậy, đây là bệnh viện, anh ta còn phân biệt nam nữ, lúc hôn mê không phải y tá băng bó cho anh ta đấy sao?”
"Là bác sĩ băng bó đấy, lúc khiêng anh ấy đến thì vẫn còn ý thức, sau đó không cho những cô y tá như chúng ta lại gần." Một cô y tá nói.
"Bảo thủ thật."
Nhìn bọn họ đi ra, Tô Tô đột nhiên hiểu ra tại sao Lận Xuyên cứ mắc cỡ khi ở trước mặt mình như vậy, nhưng mà lúc kết hôn anh cũng rất mạnh bạo đấy, cũng không nhìn ra được tính bảo thủ như vậy.
Không lễ, anh còn muốn giữ thân mình như ngọc vì mình sao?
Cô suýt nữa bị mình chọc cho cười, sau đó đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.
Không cho y tá xem nhất định chỗ bị thương có chút không được tốt, đàn ông cũng chỉ có một chỗ đó không thể cho người khác xem thôi, cho nên chỗ anh bị thương là vị trí quan trọng phía dưới eo, trên vị trí đùi sao? Tô Tô ôm mặt mình, mặc dù biết sẽ không trở thành thái thám, nhưng cô cứ cảm thấy Lận Xuyên thật xui xẻo.
Không cho nữ đồng chí vào thì cô tự giác đứng đợi bên ngoài vậy, cho đến khi các bác sĩ đi ra thì cô mới tự giới thiệu sơ qua bản thân, sau đó hỏi thăm tình hình vết thương của Lận Xuyên.
"Vết thương của đồng chí Lận Xuyên rất nghiêm trọng, nhưng điều trị tốt sẽ không cản trở hoạt động sau này của anh ấy."
Bác sĩ giải thích đơn giản cho Tô Tô xong rồi đi, cô cũng không hỏi ra được rốt cuộc là bị thương ở đâu.
Sau khi vào phòng, cô đặt chậu nước xuống, sau đó cầm khăn lông lên giặt và nói: "Để em lau cho anh nha."
"Ừm, làm phiền em rồi."
Vốn dĩ muốn cưới về để chăm sóc, kết quả bây giờ được cô chăm sóc rồi, trong lòng anh cứ cảm thấy có lỗi người với cô gái người ta.
"Chúng ta là vợ chồng, anh mà còn khách sáo với em như vậy thì em không làm nữa đấy."
Một người đàn ông kỳ cục như vậy làm gì, cô còn không như vậy.
Cô đưa tay cầm khăn lông lau mặt, lau sau tai cho anh, kết quả tay cô vừa chạm đến trái tai của ai đó thì anh liền rùng mình, sau đó có thể thấy được bằng mắt thường đôi tai đó nóng lên, đỏ hừng hực như lửa vậy.
Tô Tô vô thức nuốt nước miếng, người đàn ông này lẽ nào là kiểu có trái tai vô cùng nhạy cảm đó?
Nhưng mà đánh chết cũng không nói, cơ thể cứng ngắc cố chịu đựng. Cô cúi đầu xuống nhìn, bàn tay nắm chặt thành quyền ở trong chăn.
Vốn dĩ người ta bị thương, không nên chọc anh, nhưng dáng vẻ này thật sự khiến tiểu quỷ trong lòng Tô Tô duỗi ra ngàn móng vuốt nhỏ muốn làm chuyện xấu.
Cố nhịn cố nhịn, cuối cùng sau khi lau cổ xong, cô cố tình véo nhẹ trái tai Lận Xuyên một cái và nói: "Trái tai của anh to thật, người ta nói người như thế có phúc..."
"Ừm." Người đàn ông nào đó vậy mà lại "suýt" một tiếng, làm Tô Tô giật mình vội vàng buông tay ra: "Em, em làm đau anh rồi sao?"
Lận Xuyên đỏ mặt, anh không đau, chỉ là cảm giác toàn thân tê dại. Nhưng anh không thể nói, chỉ nói: "Ừm, có chút."
"Thế thì em cẩn thận chút." Nói xong cô định cởi áo anh ra.
Bàn tay của Lận Xuyên vội vàng nắm chặt tay cô và nói: "Đừng...
"Anh căng thẳng cái gì, cũng đâu phải chưa thấy bao giờ."
".." Cũng đúng, từng thấy rồi. Nhưng lúc đó tắt đèn, bây giờ là trời sáng như ban ngày đấy.
"Anh muốn làm mình dơ dáy à?" Tô Tô dùng cả nguy hiếp và khích lệ, cuối cùng cũng lau xong thân trên cho anh, tiếp theo cô định mở chăn ra.
Nhưng lần này Lận Xuyên sống chết không cho, Tô Tô nói: "Em chỉ lau chân cho anh thôi."
Lận Xuyên không nói lại chỉ đành để cô lau, nhưng mà càng lau càng tiến lên trên, anh cũng ngại nói dừng.
Nhưng mà anh biết, vợ mình nhất định đoán ra được anh bị thương ở đâu rồi, bởi vì phía trên đầu gối cô đã lau qua cả rồi, lên bên trên nữa chính là...
Mặt đỏ quá, lúc đó anh liều mạng trốn rồi, ai ngờ tên vô lại đó lại ác như thế.
Tô Tô biết rồi, cho dù không bị thương chỗ đó, nhưng cũng cách đó không xa, chả trách không có y tá nữ động vào đấy.