"Tôi, cái đó của tôi còn chưa tới." Tô Tô nhỏ giọng nói.
Sau đó Bạch Linh Linh lập tức hiểu ra, nói:
"Chúc mừng, nhanh như vậy đã có? Nhưng mà lúc trước cô từng rút máu, cần bổ sung một chút."
"Đúng vậy." Người đáp không phải là Tô Tô mà là Lận Xuyên, anh nghĩ tới chuyện kia cũng rất lo lắng cho cơ thể của nàng dâu nhà mình.
Hiện giờ y tá người ta nhắc tới, anh lập tức mở miệng hỏi cần bồi bổ như thế nào.
Mấy biện pháp mà Bạch Linh Linh nói Lận Xuyên đều nhớ rất kỹ, Tô Tô thì trợn tròn mắt.
Hiện giờ cô đã bình tĩnh lại, mình không tới tháng nói không chừng là vì gần đây quá khẩn trương, nhỡ đâu không có vậy chẳng phải sẽ rất mất mặt à.
Vì thế cô kéo áo Lận Xuyên, nói: "Anh bình tĩnh một chút, còn chưa có kết quả mà."
"Kiểm tra sẽ có nhanh thôi, tôi đi hỏi cho cô." Sau khi Bạch Linh Linh nói xong thì chạy đi mất. Lan Xuyên ở bên cạnh nóng lòng đợi kết quả thoạt nhìn tương đối khẩn trương, mũ đều cởi xuống quạt gió.
"Anh đang nghĩ gì thế, hay là sợ hãi?" Nhàn rỗi quá, Tô Tô cố ý đùa giỡn anh.
Nhưng mà Lận Xuyên lại nghiêm túc, lập tức ngồi xuống bên cạnh cô kéo tay cô nói:
"Tô Tô, em là vợ của anh. Nếu em có con của anh sao anh có thể không vui được, đó là cốt nhục của chúng ta, là kết tỉnh của hai chúng ta.." Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có nàng dâu tốt như thế, càng không ngờ tới vậy mà nàng dâu còn mang thai con của anh.
"Không, em đang nói là anh quá tự tin."
"Hả?"
"Sao anh biết đứa nhỏ này... Phi, sao anh biết là em đã mang thai?" Thiếu chút nữa nói ra từ ngữ máu chó, xem ra mình thật sự hoảng loạn quá.
Lận Xuyên nghe xong cười nói: "Chắc chắn có."
Không biết vì sao, vừa rồi bị cách nói của nàng dâu suýt làm cho một thân đầy mồ hôi.
Tô Tô không biết anh lấy đâu ra tự tin, nhưng mà trong quá trình chờ đợi anh có ra ngoài một chuyến, sau đó mang về cho Tô Tô một chai nước có ga và hai quả trứng luộc trong nước trà.
"Mau ăn đi, giữa trưa em còn chưa ăn cơm hẳn hoi mà." Cố chấp đưa đồ cho Tô Tô, sau đó nhìn cô gần như lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
"Lại là trứng gà."
"Ngoan, ăn một miếng."
Tô Tô có chút cạn lời, là cô mang thai không phải biến thành đứa bé, sao còn dỗ như thế.
Hơn nữa, từ sau khi Lận Xuyên kết hôn với mình thì chưa từng lớn tiếng nói chuyện với mình, vẫn luôn như đang dỗ đứa bé.
Không phải là anh coi mình là đứa bé đấy chứ?
Có lẽ là không, nếu là đứa bé đã không làm như vậy với mình, cũng sẽ không làm ra cục cưng nhỏ.
Không đúng không đúng, sao mình cũng nghĩ giống như Lận Xuyên thế này, còn chưa chắc chắn mà.
Nhưng mà thật ra trong lòng cô cảm thấy chuyện này là thật, bụng mình có thay đổi gì hay không cô biết rất rõ ràng.
Trước đây không chú ý tới, nhưng suy nghĩ một lát biến hóa cơ thể gần đây của mình đều cảm thấy chuyện này có khả năng.
Đầu tiên, càng ngày cô càng hay mệt hơn, áo lót mang tới hai ngày nay đều mặc rộng hơn một chút.
Còn nữa, cô không phải không thích ăn cơm, rõ ràng cho tới nay khẩu vị đều không tệ.
Hơn nữa chính là, từ sau khi cô ngồi xe lửa vẫn luôn thỉnh thoảng có triệu chứng nôn khan. A aa, càng nghĩ càng giống mang thai.
Hơn nữa Lận Xuyên người ta nỗ lực cày cấy như thế, cô cảm thấy không có khả năng sẽ tránh thai thành công.
Đúng lúc này Bạch Linh Linh chạy chậm tới, cô ấy giơ báo cáo lên cao vui vẻ chạy tới bên cạnh Tô Tô nói: "Tô Tô, cô mang thai."
".." Không cần lớn tiếng như vậy chứ, thật mất mặt.
Tô Tô che mặt một chút, mà Lận Xuyên lập tức cầm lấy báo cáo, khóe miệng nhếch lên nụ cười cứng đờ nhìn rất khó coi: "Thật sự mang thai sao?"