“Các người đúng là không có kiến thức, hiện giờ phía nam đều dùng mấy thứ này. Hơn nữa, đâu có người nào nói em dâu mình như chị, tôi quyến rũ người đàn ông nào chị nói ra tôi nghe thử xem?”
Cô đúng là tính tình tốt, nhưng mà không thuộc loại tính cách để mặc người khác đùa nghịch, muốn bắt nạt cô cũng phải xem cô có nguyện ý hay không.
Những lời khó nghe cô cũng từng nói ra rồi, cũng không tin bọn họ chạy tới chỗ người khác lục lọi đồ đạc còn có lý.
Mẹ Lận đã sớm biết đứa con gái nuôi này và con rể có đức hạnh gì, trước đây bọn họ thương yêu cô ta không cha không mẹ một lòng cưng chiều, nhưng không ngờ tới kết hôn xong thì không coi chỗ bọn họ là nhà.
Vì thế trái tim đã sớm rét lạnh, đâu biết bọn họ lại chạy về hành tội con dâu của bọn họ.
Đứa con dâu này mọi người đều rất vừa lòng, quan trọng nhất là con trai của mình hài lòng.
Cô tới đây lâu như vậy tính tình thế nào bọn họ biết rất rõ, ngoại trừ đối với con trai mình ra thì chưa từng đơn độc nói chuyện riêng với người đàn ông khác.
Cho nên, bọn họ chắc chắn là tin tưởng đứa nhỏ này.
“Sau này con đừng trở về nữa, coi như nhà chúng tôi phí công nuôi con nhiều năm như vậy. Đi đi, sau này đừng trở về nữa.” Mẹ Lận xua tay, sau đó ra hiệu cho mấy đứa con trai đuổi bọn họ đi.
Lan Hải cũng không thích nghe bọn họ si nhục chị dâu của mình, cho nên vươn tay lôi kéo người được gọi là anh rể kia ra ngoài.
Lận Tú Mai không ngờ tới cha mẹ vẫn luôn đứng về phía cô ta sẽ tuyệt tình đuổi bọn họ đi như thế, không khỏi không cam lòng, nói:
“Mẹ, vì sao mẹ muốn đuổi bọn con đi, rõ ràng cô ta mới là người ngoài.”
“Ồ, xem cô gái này nói kìa. Người ta chính là con dâu Lận gia tiêu tiên cưới trở vê, sau này sinh con họ Lận. Cô mới là người ngoài, chẳng lẽ cô không biết đạo lý con gái gả chồng như bát nước hất đi sao?” Góa phụ họ Kiều ở trong thôn cũng ở đây, không khỏi mở miệng nói thay Tô Tô vì trước đây tặng đồ cho mình còn khiến mình nổi tiếng.
Nhưng mà, câu nói này của bà ta thật sự không tệ.
Con gái gả ra ngoài đúng là như bát nước hắt đi, cho nên Lận Tú Mai mới là người ngoài. “Bọn họ từng đồng ý với cha tôi phải nuôi tôi, vậy thì phải nuôi cả đời.” Lận Tú Mai lập tức nói ra lời trong lòng mình, sau đó phát hiện sắc mặt người xung quanh đều không được tốt lắm, đặc biệt là cha Lận.
Ông ấy chưa bao giờ là người nhiều lời, hiện giờ nghe Lận Tú Mai nói mới biết được cô gái này là sói mắt trắng.
Mình không nợ cha cô ta cái gì, chi vì là anh em ruột cho nên mới đồng ý nuôi lớn con gái ông ta, vì thế thở dài nói:
“Tôi đúng là từng đồng ý với cha cô nuôi cô, nhưng mà khi cô cố chấp muốn gả cho người đàn ông này nhà chúng tôi đã không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cô. Ngay cả con gái con trai ruột của mình cũng không thể nói nuôi dưỡng cả đời được, huống chi cô không phải là con ruột nhà tôi”
Cả người Lận Tú Mai đều ngây ngẩn, cô ta chưa từng nghĩ tới nhà mẹ đẻ sẽ không cần mình.
Cũng may lúc này bác gái cả tới, nói mấy câu làm người hòa giải.
Hôm nay nhà bọn họ làm hi sự, cho nên mọi người đều nể mặt không nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng mà Đại Cường kia không làm, anh ta xoa cái tay phát đau đứng dậy, nói:
“Chúng tôi chính là tới đây uống rượu mừng mừng tiền cưới, kết quả bị đãi ngộ như vậy trong lòng không vui vẻ, phần tiền mừng này do người phụ nữ không biết xấu hổ kia mừng thay chúng tôi đi. Toàn thân tôi đều là vết thương, cũng nên bắt cô ta bỏ ra chút tiền thuốc men.”
Bác gái cả vừa nghe thấy thế lập tức biết, còn không phải là thằng vô lại sao.
Lúc này Lận Đông Hà cũng có mặt, đã biết ngọn nguồn chuyện này, lại nhìn Tô Tô tức giận tới mức gương mặt đỏ bừng thì nhíu mày.
“Cần tiền mừng của các người là coi như thân thích lui tới, nhưng anh càn quấy không giảng đạo lý như thế sau này đừng qua lại với nhà chúng tôi nữa”
Trước đây Lận Đông Hà cũng biết anh rể này không phải là người tốt gì, bình thường nghèo kiết xác, muốn đồ gì đó của Lận gia thì mình không tới chỉ bảo Lận Tú Mai tới.