Nhưng mà mình đưa người tới xong cũng không tiện ở lâu lắm, huống chi còn là khu chuyên cho giáo viên đại học X Ở.
Là sinh viên thật sự sợ gặp giáo viên, cho nên nói xong thì nói: "Vậy ngày mai em lại tới thăm anh ấy"
Nói xong thì chạy mất.
Mà Tô Tô đóng cửa lại, cảm thấy cốt truyện đúng là bất tri bất giác xảy ra, nhưng mà trong truyện Lận Đông Hà không uống say như thế, cũng không ăn nói linh tỉnh.
Lận Hải rót một cốc nước nhét vào trong tay Lận Đông Hà, nói: "Anh uống nhiều như thế làm gì, nếu gây ra phiền phức cho chị dâu, em bảo anh trai em trở về đánh anh."
".." Dùng anh trai để phô trương, sao cậu không tự mình đánh đi?
Nói ra thì nhà họ Lận người ta có gia giáo, từ trước tới nay em trai vẫn luôn nghe anh trai, muốn phản bác chắc chắn sẽ bị đánh. Có lẽ Lận Đông Hà thật sự bị kích thích, vậy mà anh ta che mặt khóc ra, nói:
"Cô ấy nói, không đăng ký với tôi thì không tính là vợ chồng. Cha mẹ bảo tôi sớm sinh con với cô ấy, nhưng mà cô ấy không chịu sinh con với tôi. Rốt cuộc là tôi đã làm sai chuyện gì, rốt cuộc là vì sao tôi lại đồng ý cho cô ấy phá đứa bé, nếu không thì bây giờ chúng tôi đã..."
"Lận Đông Hà." Tô Tô có chút không nhịn được, một người đàn ông khóc sướt mướt còn ra thể thống gì.
"Cái gì, hai người từng có con sao?" Lận Hải không biết chuyện này, sau đó nói: "Lúc trước anh không nên ở cùng cô ta, người phụ nữ kia dã tâm rất lớn, cô ta ngay cả tiền trợ cấp mỗi tháng của anh cả em đều chướng mắt còn có thể coi trọng anh sao?”
Bốp, sau gáy Lận Hải bị chị dâu đánh cho một cái.
Cậu sờ sau gáy nhìn chị dâu mình, sau đó bị cô trừng mắt một cái.
"Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Tần Duyệt Duyệt, Lận Đông Hà anh cũng có lỗi, một người đàn ông không chịu nổi dụ hoặc còn không vực dậy nổi không bỏ xuống được, chí khí của anh ở đâu?"
"Tôi không cần chí khí, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy." Lận Đông Hangang đầu nghiêm túc nói.
Nhưng mà chỉ nghe bốp một tiếng, mặt anh ta bị ăn tát.
Lận Đông Hà và Lận Hải đều ngây ngốc, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tỉnh thần.
"Lận Đông Hà, anh không có tự tôn không tự ái như vậy, anh cảm thấy sẽ có người tôn trọng anh sao?" Tỉnh táo một chút, anh là nam chính đấy!
Lận Đông Hà thật sự bị tát tỉnh, anh ta nhìn thoáng qua Tô Tô sau đó nghĩ tới lời cô nói, không khỏi nhíu mày nói:
"Cô nói rất đúng, tôi... Chính là cảm thấy mình không có bản lĩnh."
"Sẽ tốt hơn thôi." Tô Tô cảm thấy, tất cả chuyện xưa đều bắt đầu từ lúc Lận Đông Hà được nhà họ Quan tìm thấy, đến lúc đó anh ta sẽ một bước lên trời.
Cho nên, bây giờ nghĩ những chuyện này còn quá sớm.
Nhưng mà biểu hiện của nữ chính khiến cô có chút buồn bực, nhớ rõ trong sách nói cô ta vẫn luôn duy trì quan hệ tốt đẹp với Lận Đông Hà mà.
Không phải là vì cô ta gả cho người nào thì trách người đó đấy chứ, trách Lận Xuyên, bây giờ lại trách Lận Đông Hà.
Quan hệ của bọn họ giống như là trói buộc của cô ta, chỉ không rõ kết hôn làm sao vậy, chẳng lẽ gây trở lại địa vị của cô ta trong lòng bạn học nam khác?
Nghĩ tới tổ học tập nhỏ của cô ta, ngoại trừ mấy bạn học nữ khuất phục thuộc tính thánh mẫu của cô ta ra thì đều là bạn học nam, còn có bạn học nam tâm tư khác.
Nhưng mà không có một người điều kiện gia đình tốt, cũng không có một người có thể xứng đôi với nữ chính.
Lúc này Lận Đông Hà mới không còn dáng vẻ mất mặt, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó quay trở ra.
Anh ta quyết định sáng mai sẽ đi, dù sao trong thôn còn cần anh ta chỉ huy công việc.
Còn bên Tần Duyệt Duyệt anh ta muốn bình tĩnh một lát, không thể lại vứt bỏ mặt mũi đi tìm cô ta, anh ta cũng có lòng tự trọng.
Dù sao đối với cô ta mà nói, hai người đã không phải vợ chồng.
"Bạn học hôm nay đưa anh tới đây.. Anh không đợi gặp mặt cậu ấy một lát sao?" Anh em nhận nhau gì đó.