Tô Tô nghĩ đến đây thì có chút chùn bước, nhưng nghĩ lại, cho dù như vậy thì cũng không còn cách nào khác.
Ai bảo thời gian họ quen nhau không dài chứ, cùng lắm thì sau này cô không có gì làm thì thả thính anh, thế nào cũng có thể làm anh thích mình.
Nếu như quả thực không được nữa thì ly hôn thôi.
Được rồi, đối với một người hiện đại mà nói, ly hôn là chuyện rất bình thường, nhưng đối với người ở thời đại này thì không phải như vậy.
Cho nên, Lận Xuyên suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi nói: "Đối với em là có trách nhiệm."
"Ồ." Tô Tô có chút thất vọng, trách nhiệm và yêu không giống.
Nghe thấy trong giọng nói của cô có chút thất vọng, cho nên Lận Xuyên vô thức trở nên căng thẳng, anh lắp bắp nói:
"Nếu như đã đồng ý cưới em, thì.. là trách nhiệm của cả cuộc đời anh."
Nói cũng khá cảm động đấy, nhưng mà Tô Tô đột nhiên im lặng, không lên tiếng nữa.
Lận Xuyên gãi gãi đầu, anh không biết đã đắc tội với cô vợ tương lai chỗ nào rồi.
Không lẽ trả lời trách nhiệm không đúng?
Không phải nói, vợ chính là trách nhiệm cả đời của người đàn ông sao?
Anh cũng không giỏi giải thích cái gì, vì thế chỉ có thể tiếp tục lái xe lừa, trong đầu đang nghĩ nên làm thế nào để cô gái im lặng ở phía sau vui lên.
Đi được nửa đường, đột nhiên anh dừng lại, Tô Tô thắc mắc hỏi: "Anh làm gì thế?"
Anh đưa tay cột lừa vào bên đường, sau đó nói: "Em đợi anh một lát."
Sau đó anh cũng cởi áo khoác ra đưa cho cô.
"Đừng đi như vậy, lạnh." Tô Tô đưa tay ra nói một tiếng, nhưng đối phương dường như không hề nghe thấy đã chạy rồi.
Không thể không nói, kể từ ngày quen biết nhau, cô đã biết người đàn ông này chạy nhanh như bay, bây giờ lại một lần nữa gặp lại rồi.
Không lẽ là đi vệ sinh?
Cũng có khả năng này, nhưng cũng không cần chạy nhanh như thế chứ.
Cô tiếp tục ngồi chờ trên xe lừa, rảnh rỗi không có gì làm, cô còn so sờ con lừa đó. Con lừa này là mượn của đại đội, lúc bấy giờ các hộ gia đình vẫn chưa thịnh hành nuôi gia súc.
Giao lưu với lừa cũng không tồi, Tô Tô lại xuống xe nhặt ít cỏ khô, lá khô gì đấy đút cho nó.
Chú lừa ăn rất hài lòng, một người một lừa tiếp xúc với nhau cũng rất hòa hợp.
Lận Xuyên quay lại thấy cô thích động vật như vậy, anh liếc nhìn chú thỏ hoang trong tay mình, cái này mà nếu như giao vào tay cô thì liệu cô có muốn nuôi luôn không nhỉ? Thỏ hoang này không dễ nuôi, nuôi không tốt nó sẽ trèo lên tường nhà bạn mà chạy mất.
Lúc nhỏ anh cũng muốn nuôi, kết quả đợi khi thỏ lớn lên thì đều chạy đi mất. Một khi thỏ đã chạy thì không bắt lại được nữa, hơn nữa lần này anh bắt thỏ về là muốn để cô ăn cho bổ thịt, vì thế mắt anh thì chăm chú nhìn động tác của cô, còn tay thì nhẹ nhàng bóp một cái, con thỏ đó liền hết hơi.
Sau đó, anh đi lại chỗ cô, nói bừa: "Cho em đấy."
"Thỏ, chết rồi sao, sao lại chết rồi?"
“Tông vào cây."
"???" Sao anh lại biết có thỏ tông vào cây chứ?
"Vốn dĩ anh định đi nhặt trứng chim, kết quả không ngờ bắt gặp con thỏ này." Con gái nhát gan, không thể nói con thỏ này là bị mình bóp chết được, ít nhất là bây giờ không được. "Thế vừa hay mang về nhà nấu."
Nghe nói hôm nay nhà họ cũng có khách đến, vốn dĩ cũng không có chuẩn bị món ngon nào, bây giờ con thỏ này nhất định có thể dùng tới. Nhưng mà nam xứng lợi hại thật, ra ngoài một lần mà có thể nhặt được thỏ.
Trong sách anh rất xui xẻo đấy, không lễ sau khi gặp mình mà trở nên may mắn như vậy sao?
Cô có thỏ thì quên mất lúc nãy mình đang tức giận, sắp đến nhà cô mới nhớ lại, người đàn ông này chỉ xem mình là trách nhiệm, không có nói thích. Vì thế, cô lại thấy thất vọng.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, hai người mới quen biết nhau được mấy ngày chứ, chắc sẽ không thích một người nhanh như vậy mới đúng.
Từ từ vậy, thế nào cũng có lúc anh chịu thua.