Cho nên khi anh hai mươi tuổi đã là nhân vật cấp bậc tổng giám đốc bá đạo.
Đặc biệt là còn đẹp trai, khi mặc âu phục vào gần như là con cưng của truyền thông.
Nhưng đến bây giờ anh vẫn không có bạn gái, không phải vì không có người theo đuổi, mà vì đã có người trong lòng.
Người kia là em gái thanh mai trúc mã của cậu Thường Huy Huy, diện mạo không phải mỹ nữ tuyệt sắc gì, nhưng hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cha mẹ còn là bạn tốt.
Sau đó lớn hơn một chút Lận Dịch Nhiên phát hiện mình có cảm xúc với cô, đối với người phụ nữ khác thì không có, chuyện này có chút kỳ lạ.
Lại sau đó anh cảm thấy, mình thích cô.
Nhưng mà cô lại lựa chọn con đường giống như mẹ mình, làm một y tá nhỏ.
Lấy một điếu thuốc ra có chút phiền lòng hút hai hơi, thì nghe y tá nhỏ còn chưa tốt nghiệp nói:
"Anh Chiến Chiến, anh hút thuốc, em phải nói với dì Tô."
Lận Dịch Nhiên nhíu mày nói: "Thứ bảy không ở nhà chạy tới đây làm gì?"
Trong lòng anh vui vẻ, nhưng mặt ngoài không có bất cứ thay đổi gì.
"Hẹn anh đi xem phim điện ảnh mà, gần đây có một bộ phim rất hay, bọn họ không dám xem, cho nên em tới tìm anh xem cùng." Thường Huy Huy cười nói.
Cô hơi lùn, chỉ cao tới trên ngực Lận Dịch Nhiên một chút.
Hơn nữa nghe nói ở độ tuổi này con gái sẽ không cao thêm được nữa, cho nên Lận Dịch Nhiên vươn tay sờ đầu cô một lát, cảm thấy độ cao này sờ đầu vừa vặn phù hợp.
"Ai da, anh đừng sờ đầu em. Anh có đi không, không đi thì em đi xem một mình."
"Phim kinh dị à?"
"Đúng vậy, nghe nói còn có chút đẫm máu."
"Vậy em còn xem?" Không phải cô là con gái sao?
Anh nhớ rõ khi còn nhỏ lá gan của cô cũng nhỏ đến đáng thương, sao bây giờ lại thành nữ bá VƯƠng.
"Trước đây em cũng sợ hãi, nhưng mà từ nhỏ anh đã thường xuyên đánh nhau không phải chảy máu thì đánh người ta chảy máu, em cảm thấy nếu em học giỏi làm y tá ít nhất không cần ở bên cạnh nhìn người ta băng bó cho anh. Nghĩ như vậy, dường như cũng không còn sợ nữa."
Thường Huy Huy thản nhiên nói.
Nhưng mà tay Lận Dịch Nhiên lại run lên.
Lại nữa, cô luôn có thể không chút để ý trong lúc lơ đãng trêu chọc đến thể xác và tinh thần anh nhảy nhót, như bây giờ, thoải mái như uống một cốc nước đá trong mùa hè.
"Là lỗi của anh sao?"
"Đương nhiên đúng vậy, cho nên bây giờ anh đi xem phim điện ảnh với em, xem đến khi em hài lòng mới thôi."
Đối mặt với cái cớ như thế Lận Dịch Nhiên cũng không có cách nào, chỉ có thể đi theo.
Rạp chiếu phim có nhiều người, vị trí bọn họ mua còn tính là tốt, nhưng hơi xa.
Đợi đêm đen xong, nơi này thoạt nhìn có chút khủng bố.
Bầu không khí ở nơi này thật sự không được tốt.
Lận Dịch Nhiên nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, cô đúng là biết chọn chỗ.
Đây là tính toán hù chết mình sao?
Đang nghĩ tới đây phim điện ảnh bắt đầu, sau đó Lận Dịch Nhiên cảm nhận được đối phương ôm lấy canh tay cua minh.
Được rồi, cô gái nhỏ phát dục khá tốt, cảm nhận được.
Có chút hoảng loạn.
Nhưng mà sau đó càng hoảng loạn hơn, bởi vì theo cốt truyện phát triển thật sự càng ngày càng khủng bố.
Người khác đều thét chói tai, nhưng mà Thường tiểu cô nương này thì khác, cô trực tiếp ôm lấy Lận Dịch Nhiên sau đó nói:
"Anh bĩnh tĩnh một chút."
Bầu không khí đều bị cô tách ra, còn có chút ái muội nhàn nhạt.
"Anh bình tĩnh là được, đừng nói chuyện." Thường Huy Huy nói.
Ý chính là bảo mình đừng quấy rầy bầu không khí khủng bố hiện giờ sao?
Được, vậy chịu đựng đi.
Nhưng mà em ôm thì ôm, còn nắm áo chỗ ngực, nắm thì thôi còn bị dọa thét chói tai.
Chuyện này nghĩ thế nào, sao có cảm giác không thích hợp nhỉ.
Một người đàn ông hai mươi tuổi, ôm một thiếu nữ mười chín tuổi, chuyện này thực sự như thiên lôi câu động địa hỏa giống như núi lở tuyết tan.