Còn về đôi chân không biết đặt ở đâu, trực tiếp thả xuống dưới, mặc dù không được thoải mái lắm nhưng cũng không tồi.
Nhưng mà Tô Tô có chiêu đấy, nói với Lận Đông Hà ở bên ngoài đang thu xếp đống giày:
"Đại đội trưởng, anh có thể đặt bao giày đó xuống dưới chân Lận Xuyên không." Như thế thì cao bằng với ghế ngồi rồi, anh nằm cũng thoải mái hơn.
Lận Đông Hà nghe thấy vậy thì xách bao giày lên, sau đó mở cửa ra, liền bị cảnh tượng bên trong kích thích đến da đầu tê dại.
Mặc dù hai người mới kết hôn, nhưng cũng không cần phải ngược đãi một người cô đơn vừa mới bị ruồng bỏ như anh ta chứ, đôi mắt sắp chớp đến mù rồi. Mặc dù trong thôn có rất nhiều vợ chồng mới cưới, nhưng mà ngọt ngào đến mức như họ thì thật sự chưa thấy.
Huống hồ Lan Xuyên vừa kết hôn xong đã đi rồi, vậy mà còn có thể ân ái như thế này vì điều gì?
Anh ta không nói một tiếng nào mà đặt bao giày xuống dưới, sau đó quay lại ghế trước của mình và không hề ngó nghiêng ngó dọc gì nữa.
Mé, tại sao từ kính phản chiếu với gương chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy họ?
Đặc biệt là cô gái đó đỏ mặt, nhẹ nhàng đưa tay sờ mặt của Lận Xuyên, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, thật sự là rất kích thích người khác.
Tài xế nhỏ ở bên cũng bị ngược không nhẹ, cậu ta sụt sịt liếc nhìn đồng chí người nhà ngồi bên cạnh nói:
"Có thể đi được chưa?" Phía sau quá ngọt ngào, cảm giác nếu phá vỡ khung cảnh đó thì mình sẽ bị tiểu đoàn trưởng xử ngay lập tức.
"Đi." Cũng không thể đợi họ ân ái xong mới đi nhỉ, trời tối mất.
Tài xế khởi động xe, bởi vì cảm thấy khung cảnh quá ấm áp cho nên lúc đi lái hơi chậm. Con người nằm trên đùi vợ ở phía sau còn không hài lòng, nói: "Nhanh lên, nếu không thì khi nào mới đến nhà."
Chiến sĩ nhỏ chỉ có thể đạp chân ga, may mà đường đi ở thành phố dễ đi, cũng chỉ khiến họ lắc lu một lúc.
Thật ra Lận Xuyên không ngủ được, nhưng mà nằm xuống mới biết cảm giác đã như vậy, không muốn ngồi dậy nữa, vì thế anh cứ nằm ở đó nhắm mắt hưởng thụ. Tô Tô rất dịu dàng chỉnh sửa tóc cho anh, sau đó cảm giác tóc của người đàn ông này có chút cứng, cắt đầu đỉnh, sờ vào như đỉnh châm vậy. Nhưng mà nếu như đưa tay là sờ nhẹ, cảm giác kích thích ở tay cũng rất vui.
Cô sờ vài lần rồi bật cười lên, Lận Xuyên biết cô đang chơi với đầu tóc của mình, nói: "Cười gì thế?"
"Thú vị, còn có thể đâm người."
"Đâm người mà em còn chơi."
"Không đau, giống như xoa bóp vậy." Nói xong cô đưa lòng bàn tay của mình cho Lận Xuyên xem, nói: "Có đỏ chút." Do tóc đâm.
Lận Xuyên vê bàn tay nhỏ trắng trẻo, mềm mại, chả trách vừa đâm một cái thì liền đỏ lên. Anh thấy xót, nói:
"Đừng để đâm hỏng đấy."
"Sao có thể được."
Tô Tô còn lâu mới nghe anh, cô tiếp tục chơi, cho đến khi chơi đủ rồi thì đi chạm vào tai của Lận Xuyên. Nhưng mà cô quên mất một chuyện, đó chính là tai của Lận Xuyên cực kỳ nhạy cảm.
Vừa chạm vào trái tai thì nghe thấy người đàn ông này hự một tiếng, âm thanh có chút tràn đặc.
Hai người đàn ông phía trước đều tương đối nhạy cảm với loại âm thanh này, hai người không khỏi đơ người.
Bọn họ hoàn toàn không hề biết đã xảy ra chuyện øì, cũng không biết tại sao một người đàn ông như Lận Xuyên lại phát ra âm thanh như vậy, cho nên hai người họ âm thầm nghĩ lệch hướng khác.
Phản ứng đầu tiên của Lận Xuyên là lấy tay bụm miệng mình lại, anh cảm thấy mình thật sự rất mất mặt, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Tô Tô cũng cảm thấy mình gây chuyện rồi, nhưng mà phản ứng của chồng mình đáng yêu quá, cô cố gắng nhịn cười, nhịn đến đỏ cả mặt, cuối cùng cô kéo rèm cửa sổ ra, hít vài hơi lạnh mới đỡ hơn.