Mục lục
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lận Xuyên đi dỡ hàng giúp cho xe lừa của đại đội, Tô Tô cảm thấy nhàm chán nên đi dạo ở thị trấn.

Thị trấn bây giờ gọi là công xã, về cơ bản thì cũng không có khác biệt gì so với một cái thôn lớn. Ngoại trừ một hợp tác xã mua bán, còn có một cửa hàng rèn, dường như không có bất kỳ hoạt động kinh doanh nào.

Công xã được xây dựng bên sườn núi, tuyết trên núi trắng xóa như một bức tranh vẽ. Nếu có điện thoại ở đó chụp ảnh lại thì tuyệt biết bao.

Cô đang ngắm nhìn rất nhập tâm, đột nhiên nghe thấy sau lưng mình có người nói: “Cẩn thận.” Vừa quay người lại định xem là ai thì cô bị bích đông*. Sau đó, cô áp vào lồng ngực của một người đàn ông rất nóng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim mạnh mẽ của anh.

*Bích đông (壁咚): Chỉ tư thế bị ai đó ép đến bên tường.

Không cần ngẩng đầu, nghe tiếng cô cũng biết là ai, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Đối phương cũng đang nhìn cô, ánh mắt của hai người cứ như thế và gặp nhau.

Cô bị một người đàn ông cao lớn ép vào tường, hai tay cô buông xuôi, cô giống như một chú mèo con đáng yêu vô hại, cô duỗi ra móng vuốt mềm mại nhẹ nhàng gãi gãi trên không trung, mơ hồ hỏi: “Sao thế?”

Nhịp tim của người đàn ông cũng mất đi quy luật của nó, anh vội vàng đứng thẳng người lại: “Cột băng.”

Sau khi được thả ra, Tô Tô mới phát hiện không biết từ lúc nào chỗ mình vừa đứng rơi xuống một hàng cột băng, nếu mà đập vào đầu không chảy máu mới lạ đấy.

Đang suy nghĩ thì nhìn thấy có thứ gì đó đỏ đỏ chảy xuống từ tai của người đàn ông.

Tô Tô cảm giác như đầu óc nổ tung lên một tiếng, cô la lên: “Máu máu, chảy máu rồi.”

Nhưng mà đối phương không hề bận tâm, anh quẹt một cái, nói: “Không sao, cổ bị vạch một đường thôi.” Anh tùy tiện đưa tay lên lau vài cái, sau đó chà chà tay vào đống tuyết là xem như xong chuyện.



Tô Tô làm gì đồng ý chứ, cô nói: “Anh như thế không được, truyền nhiễm thì phải làm sao, để tôi xem thử vết thương có sâu không.”

“Không cần đâu.”

“Anh cúi người xuống, cao lớn như vậy làm gì không biết, tôi không thấy được.”

“Không……” Đối phương nhảy lên sắp chạm vào cổ anh rồi.

Lận Xuyên hết cách chỉ có thể khom người xuống, sau đó cúi đầu, cảm giác được có một bàn tay nhỏ sờ tới sờ lui trên cổ mình, cảm giác mềm mại không thể tưởng tượng được.

Anh hô hấp nặng nề hơn, muốn lập tức bỏ chạy, nhưng lại không nỡ.

“Vết thương cũng sâu quá rồi, ở đây có bệnh viện gì không, tôi đưa anh đi xem thử.” Vết thương rất dài, hơn nữa còn đang chảy máu.

“Không có, cô đứng dậy đi, tôi không sao.”

“Không được, anh phải đi gặp bác sĩ.”

Tô Tô ấn chặt anh lại, không cho anh đứng dậy chạy mất, đồng thời cô còn nhìn xung quanh xem thử có biển hiệu bệnh viện gì không. Nhưng mà, nam xứng là người mà cô gái có thân hình nhỏ như cô có thể giữ chặt được sao? Đối phương đứng dậy trong chốc lát, cô cũng vì thế mà ngã theo.

Lận Xuyên cũng hối hận, vội vàng đưa tay ra đỡ cô. Tay vừa hay ôm vào phần eo của cô, vô tình quay một vòng. Thon thật đấy, giống như ôm cái bắp đùi của mình vậy. Hơn nữa còn thơm thơm, ngửi rất dễ chịu, anh……anh bị làm sao thế?

Tô Tô cũng ngây người, lần đầu tiên được đàn ông ôm với tư thế như thế này, nhưng mà tại sao lại ôm lâu thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK