"Không có biện pháp, đi vội quá chưa kịp dặn dò hai bọn họ. Anh nói với bọn họ tôi ở đây khá tốt, Lận Xuyên nghỉ sẽ tới đây, chuyện gì cũng không cần bọn họ lo lắng."
"Được, vậy tôi đi đây."
"Đợi một lát." Tô Tô cảm thấy nam chính không tệ lắm, cho nên đưa cho anh ta hai cái bánh rán cuốn hành tây to.
Bánh rán có thể để được lâu, cho nên lúc trước cô mua đặt trong bếp, nghĩ buổi sáng không thích nấu cơm thì ăn tạm.
Cho nên không có những thứ khác, chỉ có bánh rán.
Trong lòng Lận Đông Hà cảm kích, nói hai tiếng cảm ơn mới rời khỏi nhà cô.
Hít một hơi không khí tươi mới trong thành phố, anh ta cảm thấy dường như mình đã làm sai.
Cưới nàng dâu cũng không dịu dàng với anh ta cỡ nào, trái lại ước gì không thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Mình ngoại trừ tiền mua vé xe số còn lại đều đưa cho cô ta, nhưng mà cô ta ngay cả bánh bao cũng không nỡ mua cho anh ta mang đi. Nhưng Tô Tô người vẫn luôn đề phòng lại chuẩn bị đồ ăn cho anh ta, dù sao còn là thân thích.
Không nhắc tới chuyện Lận Đông Hà cảm động như thế nào, ngày hôm sau Tô Tô phải đi dạy.
Nói thật cô có chút khẩn trương, sau đó càng không ngờ tới mới ra khỏi cửa khu gia đình thì thấy Lận Xuyên đứng thẳng tắp trước cửa.
Nhìn thấy cô anh lập tức vẫy tay, giống như đang gọi con chó nhỏ.
Nhưng mà Tô Tô run rẩy đi tới, nói: "Sao anh lại tới đây, bộ đội nghỉ sao?"
"Buổi sáng anh chạy xong xin nghỉ một lát tới đưa em đi dạy, khẩn trương không?" Trên trán Lận Xuyên còn có mồ hôi, một vòng mũ đều ướt đẫm.
"Anh chạy vội tới ư? Bộ đội cách nơi này khoảng 2 cây đúng không." Thể lực thật tốt.
"Chuyện này không tính là gì, khoảng thời gian này sẽ đấu võ, anh không muốn thể lực giảm xuống."
"Ồ, vậy anh đừng tới đây."
"Anh muốn đưa em đi dạy."
"Em không phải là trẻ con, hơn nữa em đi làm giáo viên, giáo viên..."
Lận Xuyên cười nói:
"Ừm, giáo viên, không phải học sinh tiểu học." Giơ tay xoa nhẹ tóc đuôi ngựa của cô, thật sự là có chút tính trẻ con. "Ai da, anh đừng chạm vào kiểu tóc của em." Vất vả lắm mới buộc được.
Lận Xuyên đành phải cho tay vào trong túi đi cùng cô tới trường học, con đường không xa, bọn họ có nói chuyện cũng không nói xong.
Đương nhiên, chỉ có Tô Tô nói Lận Xuyên ở bên cạnh nghe.
Đợi tới cửa trường Lận Xuyên đưa túi trong tay cho Tô Tô, nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, buổi tối anh lại tới đón em."
"Sao anh lại nhàn rỗi như thế?"
"Bộ đội phải đi ra ngoài huấn luyện một thời gian, ít nhất nửa tháng mới trở về, chỉ sợ trong khoảng thời gian này không liên lạc được. Cho nên trước đó không có chuyện gì lớn, có khả năng anh sẽ thường tới."
"Vậy được rồi, em làm đồ ăn ngon cho anh."
"Ừ"
Lận Xuyên gật nhẹ nói: "Em đi vào đi, anh ở cửa nhìn em."
"Vâng." Tô Tô đã chú ý tới rất nhiều người nhìn về phía cô, ho nhẹ một tiếng vội vàng đi vào bên trong.
Nhưng mà đi được nửa thì có hai bạn học nữ đi tới hỏi: "Bạn học, người vừa rồi là bạn trai của cậu hay là anh trai, thật đẹp trai."
"Chồng của tôi." Tô Tô buồn bực, bạn học cái gì, cô là giáo viên được không?
Vội vàng bày ra dáng vẻ của giáo viên, tuyệt đối không thể làm sụp đổ hình tượng này được.
"Cậu kết hôn rồi?" Một người kinh ngạc hỏi.
"Sớm như vậy à?" Một sinh viên khác nói.
"Ừm, sắp vào tiết rồi, hai vị bạn học nên đi nhanh hơn thì hơn." Có lẽ hai người này không phải tân sinh viên, tốt nhất là hai bọn họ đừng chọn chuyên ngành tiếng Anh, nếu không chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Hai bạn học nữ cũng cảm thấy không còn kịp rồi mới chạy vào trong trường học, mà Tô Tô đến văn phòng giáo viên trước.
Tới nơi đó mới phát hiện mọi người đều đang bận rộn, bảng biểu môn học cũng được phát xuống.
Bởi vì mới bắt đầu có tiếng Anh cho nên không nhiều người đăng ký, vì thế hôm nay Tô Tô chỉ có hai tiết.
Nhưng mà sinh viên rất nhiều, xem ra cũng có không ít người thấy được đất nước có nhu cầu lớn đối với nhân tài trong tương lai nên lựa chọn chuyên ngành này.
Mà nữ chính cũng ở trong đó, không thể không nói không hổ là nữ chính rất có mắt nhìn.
Sau này cô ta là người làm kinh doanh lớn, nói khi cô ta ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn đều không cần phiên dịch, xem ra giáo viên là mình dạy không tệ lắm.