Cô nói xong thì đi ra nhà sau.
Mẹ Lận nhân lúc này dạy dỗ chúng:
"Chị dâu tụi con đối xử với tụi con tốt thật, tụi con không biết sách bây giờ đắt cỡ nào đâu, sau này phải giúp chị dâu làm chút việc, không được chống đối chị dâu, biết chưa?"
"Biết rồi ạ." Lận Giang là người dễ bị thu phục nhất, mặc dù trông cậu bé là đứa nhóc rất quật cường, nhưng rất dễ dỗ, mấy miếng ăn là đã có thể lấy lòng được cậu bé rồi.
Còn Lận Hải, cậu nhóc rất thô đó, chuyện gì cũng nghe theo lời anh cả, nhờ gì cũng làm, không cần phải lo lắng gì cả.
Nhưng mà, đứa trẻ hiểu chuyện luôn khiến người ta xót, cho nên người mà Tô Tô thích nhất ngược lại là Lận Hải, người trông không nhỏ hơn cô là bao.
Sau khi về, cô lấy sách với một cây bút mực đến, bởi vì cô mang ba, bốn cây bút mực với rất nhiều sổ ghi chép đến đây, cho nên cô tặng chúng vài cây cũng không vấn đề gì.
Còn về Lận Hải, một chàng trai khá to lớn, ngay cả bộ quần áo đàng hoàng cũng không có, cho nên cô lấy vải mà lúc trước mua cho Lận Xuyên ra.
Vốn dĩ cô định may cho anh bộ quần áo gửi đến quân đội cho anh, nhưng lúc gần đi, anh nói anh sẽ không cần những bộ thường phục như thế, bởi vì anh ở trong quân đội cũng không mặc được.
Nếu như anh đã không cần thì cho em trai anh vậy, dù sao thì cô cũng không biết làm, nhờ mẹ Lận giúp Vậy.
Lấy đủ ba món quà, cô lại chạy đến nhà trước, sau đó cô cảm nhận được sự ác ý vô cùng thâm sâu đến từ tự nhiên, thật sự là rất lạnh.
Lúc trước cô cảm thấy Lận Xuyên chuẩn bị có hơi quá, nhưng bây giờ cô lại phát hiện người đàn ông này quả thực đã tính toán sẵn trước.
Bởi vì, bây giờ cô đã không muốn đến nhà trước ăn cơm nữa rồi, buổi sáng trực tiếp lấy sủi cảo ra nấu một chút là được rồi.
Đến nhà trước, cô nhìn thấy ba thiếu niên vẫn đang trong nhà, cô duỗi tay ra đưa bút mực với cuốn sổ ghi chép cho Lận Giang và nói:
"Những thứ này em dùng trong học tập."
"Bút, bút mực mới?"
Bây giờ đúng lúc Lận Giang đang bị cô giáo yêu cầu dùng bút bi, nhưng vì trong nhà phải chuẩn bị hôn lễ cho anh cả, tiêu rất nhiều tiền, nên cậu bé cũng không nhắc đến. Không ngờ chị dâu mới lại tặng cho cậu bé rôi, cuối cùng cũng không cần phải cúi đầu trước mặt bạn học nữa rồi.
Điều quan trọng nhất là, hai cuốn sổ ghi chép mới này thật sự rất đẹp, toàn là đồ mới.
"Ừm, học hành cho đàng hoàng, biết chưa?"
"Cảm ơn chị dâu." Cậu bé thật sự rất vui mừng.
Và Tô Tô cũng bị cậu bé lay động mà bật cười lên, sau đó cô lại đưa một cuốn sách mới cho Lận Sơn và nói:
"Tặng em đấy, cố gắng trân quý."
Tay của Lận Sơn hơi run, cậu ta chưa đọc sách ngoại khóa bao giờ, đặc biệt còn là sách nổi tiếng.
Lận Sơn không khỏi đưa hai tay nhận lấy cuốn sách và nói: "Ưm."
Sau khi Tô Tô tặng quà cho họ xong thì cô đưa miếng vải còn lại cho Lận Hải và nói:
"Miếng vải này cho em, may bộ đồ cho đàng hoàng mà mặc."
"Sao có thể tặng cho nó món quà đắt như vậy chứ?"
Mẹ Lận nói.
Tô Tô đưa tấm vải cho bà ấy, sau đó cười nói: "Em ấy lớn như vậy rồi, cũng phải mặc bộ đồ tốt một chút, đến lúc đó cũng dễ tìm vợ hơn đấy."
Lận Hải ngây người, quả thực là cậu sắp đến lúc tìm vợ rôi, nhưng mà người trong nhà luôn nhớ đến anh cả, rất ít khi nghĩ đến cậu.
Có lẽ, đây là người đầu tiên hi vọng cậu ăn mặc tốt một chút, sau đó có thể tìm vợ.
Mẹ Lận nghĩ cũng phải, nên nói: "Được rồi, nếu như đã là tấm lòng của con thì mẹ sẽ may đồ cho nó."
Đến Tết ai mà không muốn mặc quần áo mới, hai đứa em trai còn lại mặc dù ganh tị, nhưng nếu để chúng dùng đồ trong tay để trao đổi thì nhất định sẽ không đồng ý.
"Cảm ơn chị dâu nhiều." Cuối cùng Lận Hải cũng gọi chị dâu rồi, sau đó mẹ Lận nói:
"Con đưa chị dâu con về đi, bên ngoài trời tối đường trơn."
"Vâng."
Lận Hải đáp một tiếng rồi đưa Tô Tô bình an quay về, thậm chí cậu còn muốn làm ấm giường gì đấy cho cô nữa.