"Để anh làm cho."
"Em muốn học."
"Em học cái khác đi."
"Vì sao?"
"Cắt vào tay." Lận Xuyên đẩy người sang một bên mình thì cầm khoai tây rửa sạch xong thì đặt lên thớt bắt đầu cắt, sau đó lúc này Tô Tô mới chú ý tới Lận Xuyên cắt khoai tây thật sự là rất rất mỏng, hơn nữa từng sợi giống y hệt như copy ra.
"Thật lợi hại, sao anh có thể lợi hại như vậy." Tô Tô kinh ngạc cầm sợi khoai tây nói.
"„" Chuyện này có gì mà thật lợi hại?
Tuy trong lòng Lận Xuyên không cho là đúng, nhưng mà cảm thấy được vợ mình khích lệ như thế trong lòng thoải mái còn có chút thẹn thùng.
Sau đó lại nói: "Không khó."
"Em đều không cắt được." Tô Tô ở bên cạnh nhìn, sau đó nghe Lận Xuyên nói: "Em rót ít nước lạnh cho anh đi."
"Vâng." Tô Tô lập tức đi lấy nước lạnh cho cao thủ, sau đó Lận Xuyên đặt khoai tây đã cắt sợi vào trong nước lạnh một lát.
"Không phải đã rửa sạch rồi sao?"
"Không phải rửa, là ngâm vào trong nước lạnh cho mềm ra, như vậy khi chiên sợi khoai tây mới giòn." Lận Xuyên vừa cắt vừa dạy cô.
Tô Tô thụ giáo, nói: "Chẳng trách lúc trước khi em chiên khoai tây vẫn luôn dính vào nhau, hóa ra là vì nguyên nhân này."
Khóe miệng Lận Xuyên mím lại, sau đó tiếp tục cắt.
Nhưng mà sau đó bổ sung thêm: "Sau này em muốn ăn thì bảo mẹ làm, không thể tự mình cắt, sẽ cắt vào tay."
"Em có thể chậm rãi học."
"Em vẫn nên xào khoai tây thì hơn."
"..""Tô Tô trợn tròn mắt nhìn anh, sau đó vươn tay véo eo anh một cái.
Nhưng mà cô quên mất thắt lưng của người đàn ông tuyệt đối không thể chạm một cách lung tung, toàn thân anh cứng đờ, cúi người về phía trước suýt đánh bay cái thớt.
"Ồ, không có việc gì đấy chứ?" Mẹ Lận ở một bên hỏi.
"Không, không có việc gì." Cổ của Lận Xuyên đều đỏ lên, hơi thở cũng có chút gấp gáp, nói: "Em vẫn nên đi sang một bên nhóm lửa đi."
"Ồ... Vâng." Tô Tô có chút xấu hổ đi sang một bên nhóm lửa, sau đó Lan Xuyên lấy dầu chiên sợi khoai tây.
Chỉ một lát sau sợi khoai tây được chiên vàng, ngửi thấy mùi thơm.
Mà bên mẹ Lận bánh cũng đã làm sắp xong, mọi người bắt đầu đặt lên bàn.
Lúc này Lận Xuyên mới chú ý tới bánh có vấn đề, nói: "Mẹ, mì này ở đâu ra thế, còn trắng hơn cả mặt con."
Ồ, như vậy cũng có thể chú ý ra ư?
Tô Tô cảm thấy mì trắng thì trắng, nhưng vẫn đen hơn mì ở thời đại của mình nhiều lắm.
Lúc trước gói ra bánh chẻo đều đen xì, cô còn tưởng là trong mì trộn cái gì.
Nhưng hiện giờ biết được là ngược lại, hóa ra trong mì không trộn gì thì đen, trộn mấy thứ mới trắng.
Cho nên nói, bọn họ đang ăn đồ tự nhiên.
Còn tưởng rằng mì đều đen như vậy, kết quả Lận Xuyên người ta là một người đàn ông còn có thể chú ý tới hai loại mì có khác biệt.
"Đây là mì lần trước Tô Tô tổ chức diễn xuất cho con gái thôn chúng ta có được, bên công xã mài nhỏ hơn chỗ chúng ta cho nên trắng." Trong giọng nói của mẹ Lận có chút kiêu ngạo.
Tô Tô có chút xấu hổ nắm chặt quần, sau đó phát hiện Lận Xuyên nhìn cô với vẻ niềm nở một cái, cuối cùng vươn tay sờ đầu cô nói: "Làm tốt lắm."
"ồ... A..." Làm tốt lắm là tìm ra manh mối sao?
Cô không phải là con chó nhỏ.
Mẹ Lận không nhịn được trừng anh một cái, không biết nên nói gì với đứa con cả này.
Đây là vợ anh không phải con gái anh, làm gì mà khi khích lệ phải sờ đầu, con ôm một lát sẽ chết sao?
Làm bánh xong mọi người đều ngồi vào bàn cơm, Tô Tô một hơi ăn hết một cái, no tới mức đều sắp không đi nổi.
Đám Lận Xuyên cũng ăn không ít, còn ăn rất hăng say.
Ăn cơm xong toàn thân anh đầy mồ hôi, vốn định đi về nhưng Tô Tô không nhường đường:
"Toàn thân anh đầy mồ hôi ra cửa gió thổi bị trúng gió thì làm sao bây giờ, đợi lát nữa không còn mồ hôi thì ra ngoài." Trước đây mẹ cô cũng từng dặn anh như vậy.