"Đã phê, tôi còn chưa kịp nói cho Tô Tô." Lận Xuyên xin sớm, cho nên phê cũng sớm.
Thường Dược Tiến không ngờ tới thường ngày anh có vẻ quê mùa lại cẩn thận như vậy, không khỏi hỏi: "Được lắm, ai bảo anh xin sớm thế?"
"Các chị dâu trong bộ đội."
"Sao không có ai nói cho tôi?”
"Anh tìm công việc cho bọn họ không?" Vợ anh tìm việc cho bọn họ, cho nên có chút gió thổi cỏ lay bọn họ sẽ âm thầm nói cho Lận Xuyên, cho nên anh chuẩn bị từ sớm.
"Coi như anh có năng lực." Thường Dược Tiến võ bả vai Lận Xuyên, sau đó nói: "Nhưng mà vì sao vợ anh lại rống anh."
"." Tuy có chỉ tiêu, nhưng mang thai đứa nhỏ này là ngoài ý muốn, dường như anh trở về còn phải quỳ ván giặt đồ.
"Trở về, hay là chúng ta cùng nhau mua ván giặt đồ trước?" Lận Xuyên nói.
"Anh có chút tiền đồ được không?" Thường Dược Tiến xấu hổ nói. "Anh có tiên đô anh không quý, cẩn thận ngay cả con gái trông thế nào cũng không biết."
Lận Xuyên trừng mắt với Thường Dược Tiến một cái, trở về cho anh ta chịu đủ.
Thường Dược Tiến ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy ván giặt đồ cũng rất thơm.
"Anh nói xem, ván giặt đồ gì nhìn cứng mà quỳ không đau?”
"Cao su, vừa quỳ là đè dẹp lép, không đau."
"Được, chúng ta mua cao su."
Hai người vừa thương lượng vừa đi, hoàn toàn quên mất phía sau còn có mấy binh lính.
Bọn họ rất nghiêm túc nghe doanh trưởng và phó doanh trưởng nhà mình bàn bạc vấn đề về nhà quỳ ván giặt đồ thế nào, cảm thấy kết hôn tìm vợ là chuyện rất có học vấn.
Nhìn mà xem, ngay cả quỳ ván giặt đồ đều nghiên cứu, đúng là vất vả cho hai vị này.
Nhưng mà quỳ xong là có thể giải quyết vấn đề sao?
Không không, hai vị là lãnh đạo làm như thế được ư?
Có thể dạy binh lính toàn doanh thành vợ quản nghiêm không?
Nhưng mà bọn họ suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng không có gì. Đâu tiên, bọn họ phải tìm được vợ mới được.
Tô Tô biết mình mang thai xong thì trở nên lười hơn, chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn mắng Lận Xuyên.
Cũng may lúc này cha Lận và mẹ Lận chuyển tới, cô bảo Lận Giang chạy tới trường học nộp học phí, còn đến nhà ga đón cha mẹ Lận.
Thật ra nói chuyển nhà cũng không dọn thứ gì, ngoại trừ một số thứ lặt vặt của mình.
Bởi vì bọn họ từ nông thôn tới còn mang theo đủ thứ đồ, người trên xe lửa đều cách bọn họ rất xa, còn tưởng là tới thành phố làm công.
Nhưng mà nhìn người tới đón bọn họ, thật sự là khí phách muốn chết.
Mở xe vận tải nhỏ ra, nhét đống hành lý lên người thì ngồi trong phòng điều khiển, khiến đám người xem náo nhiệt hâm mộ muốn chết.
Không có biện pháp, ai bảo thời đại này có ít người có xe.
"Đây là xe từ đâu ra thế?" Cha Lận hỏi.
"Là xe dùng để vận chuyển hàng hóa của nhà xưởng Lận Hải, mới ạ."
"Không chậm trễ chuyện này chứ?"
"Không chậm trễ, lát nữa chúng ta về nhà xong tài xế sẽ đi làm việc."
Lận Hải không thể tới đón, cậu thật sự không rảnh, Hình Nhã đã ở bên nhà mới thu dọn nấu cơm, chỉ đợi bọn họ tới là cùng nhau ngồi vào bàn.
Mẹ Lận luôn yên tâm đối với chuẩn bị của hai con dâu, nhưng mà tới nhà mới xong nước mắt của bà ấy suýt chảy ra.
Chưa từng nghĩ tới mình có thể ở trong ngôi nhà sạch sẽ như thế, hai gian phòng trước còn là phòng gạch mới, phòng ở phía sau cũng được sửa chữa lại, còn lợp ngói, nghe nói nhà như vậy cho dù ở thế nào cũng không sợ mưa dột.
Quan trọng nhất chính là nhiều phòng, còn không cần tự mình đốt củi, đúng là quá hưởng phúc.
"Mẹ mọi người tới rồi, mau tới phòng này, đây là nhà ăn và phòng bếp, chúng ta rửa tay là có thể ăn cơm."
Hình Nhã vừa lau tay vừa nói.
Mẹ Lận và cha Lận đi vào quả nhiên thấy được trong phòng bếp đặt một cái bàn, đã bày ghế ra xong, sau này nơi này không cần động vào luôn bày như thế là được, bởi vì chỗ rộng.
Hai bên nhà bếp và nhà ăn đều là chỗ ở, sau đó bên ngoài còn có một phòng để củi và nhà kho, có thứ gì có thể đặt trong đó.