Hiện giờ thời tiết dần ấm hơn, thường ngày cũng không cần đốt nhiều củi như vậy, cô đang nghĩ có nên đợi ngày mùa mình đi tìm Lận Xuyên thăm người thân hay không.
Không biết lúc nào có thể để mình đi theo quân, nhưng mà anh cũng không xin, bởi vì mẹ anh không cho.
Chủ yếu là cảm thấy sau khi cưới tiểu quả phụ kia có chút không đứng đắn, sợ qua đó khiến anh mất mặt.
Mình không phải không đứng đắn, hẳn là có thể đi làm?
Cuối cùng cũng cảm thấy ngủ ngon, ngày hôm sau đến sân trước ăn cơm thì thấy bác gái cả đang ngồi trên giường đất nhà mình khóc.
Cô không nhịn được hỏi: "Có chuyện øì vậy ạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không có chuyện gì, cơm của con đặt trong nồi ấy tự mình lấy ra ăn đi."
Sau khi mẹ Lận nói xong thì tiếp tục khuyên bác gái cả:
"Đám người trẻ tuổi đều như vậy cả, động một tí là cãi vã, đợi thêm một khoảng thời gian nữa se khá hơn."
"Không phải là con trai và nàng dâu nhà cô mới kết hôn sao, cũng không thấy bọn họ cãi nhau gì, đi ra ngoài đều tay nắm tay khiến người ta vô cùng hâm mộ. Nhìn hai đứa nhà tôi xem, lúc này mới đêm tân hôn đã đánh nhau. Tôi và cha thằng bé còn không khuyên được, cuối cùng đều dọn đến phòng phía tây chen lách với con trai út, chính là vì sợ bọn chúng không thoải mái. Nhưng mà, vẫn cãi nhau cả một đêm."
Bác gái cả vừa nói vừa lau nước mắt, sau đó nói: "Thật sự không được thì ra riêng vậy."
"Ra riêng cái gì, con dâu của chị sắp đi rồi, tách riêng ra con trai cả của chị đi đâu?"
"Tôi cũng không có cách nào, không thể bắt ba người chúng tôi dọn ra nhường nhà cho bọn họ được đúng không?”
Mẹ Lận nhìn thoáng qua Tô Tô im lặng một lát, mới nói:
"Tạm chấp nhận hai ngày trước đã."
Bà ấy lại an ủi bác gái cả mấy câu thì tiễn người đi, cuối cùng nhìn Tô Tô nói: "Tô Tô à, có việc muốn bàn bạc với con một chút."
Tô Tô gật đầu, thực ra đoán được ý của mẹ Lận, nhưng không quá muốn tỏ thái độ.
"Tần Duyệt Duyệt hơn một tháng nữa sẽ rời đi, hay là để vợ chồng son bọn họ tới nhà bọn mẹ ở mấy ngày, sau đó bọn me đến sân sau ở thế nào?”
"Như vậy cũng được." Không phải là vợ chồng son bọn họ chiếm nhà nhỏ của cô là được.
Mẹ Lận nghe cô đồng ý thì nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Con cũng đừng lo lắng người trong nhà cãi vã, lúc này sắp vào cày bừa vụ xuân, buổi sáng cha chồng và đám em trai con phải đi tích cóp công điểm, sau đó còn phải đi lên núi đưa phân cũng không có thời gian ở nhà."
"Không có gì, con cũng không chê ầm ï." Tô Tô biết người nhà họ Lận đều là người có tố chất, tuyệt đối sẽ không dễ dàng động vào đồ của cô.
Hơn nữa mẹ Lận cần mẫn, trên cơ bản trong nhà không cần làm gi bà ấy đều làm tốt.
Cứ thế, tối đó cha Lận đi nói với bác cả Lận một tiếng, sau đó bọn họ đều dọn đến nhà nhỏ.
Dù sao chỉ ở hơn một tháng, cho nên không dọn nhiều đồ qua.
Mà Tô Tô thì ngốc trong phòng nhỏ của mình không có biến hóa gì, cô nói là không viết thư cho Lận Xuyên, nhưng mà thư của anh vừa tới cô lập tức viết lại.
Lận Xuyên nói chuyện tìm công việc không thể gấp, phải chậm rãi đợi sắp xếp, nhưng mà anh đã xin theo quân tin tưởng bộ đội sẽ nhanh chóng phê chuẩn. Dù sao lần trước anh làm nhiệm vụ bị thương, nhiệm vụ cũng hoàn thành tương đối không tệ, cho nên phía trên rất vui, hẳn là sẽ thỏa mãn yêu cầu này của anh.
Tô Tô biết viết thư gửi tới bộ đội đều phải kiểm tra, cho nên cô không viết mấy lời ái muội, chỉ viết rất nhớ anh.
Sau đó còn nói chuyện của Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt với anh, ngoài ra nói thêm một ít việc vặt trong nhà.