"Không được, tôi phải nhắc nhở bà ta..."
"Bà nhắc nhở cái gì chứ?"
Mẹ Lận trừng ông ấy một cái, nói:
"Đương nhiên là bảo bà Tôn Anh đó cẩn thận chăm sóc Tô Tô rồi, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Bà bớt chút đi, chuyện chưa đâu vào đâu cả. Bà rêu rao khắp nơi, đến lúc đó phải làm sao?" Lỡ như không có, thế không phải là nói suông sao?
Mẹ Lận nghĩ cũng phải, nhưng bà ấy vẫn lo lắng nói:
"Cháu của tôi, đừng xảy ra chút chuyện gì mới được."
Lận Hải ở bên cũng nghe thấy, cậu thò đầu ra nói:
"Cháu cái gì thế?"
Lận Giang cũng nghe thấy rồi, cậu bé vội vàng chạy lại nói:
"Cháu gái của con làm sao thế?"
Lận Sơn bỏ cặp sách xuống, đối với đứa cháu gái này cậu ta cũng rất quan tâm. Trong nhà nhiều con trai như vậy, thật sự hy vọng có một cô gái để yêu thương, cho nên cậu ta chầm chậm đi lại, nói:
"Cháu gái có nguy hiểm gì sao?"
Mẹ Lận trừng mắt một cái và nói:
"Ai nói với tụi con là cháu gái thế? Tụi con còn đám nói lung tung, xem mẹ có xé miệng may đứa không."
Đây là đứa con đầu của con cả, không chừng người ta thích con trai đấy. Kết quả bị thằng con trai thối nhà mình nói, làm cứ nhắc đến con gái mãi.
Mặc dù con gái cũng tốt, nhưng người ta đều mong con trai.
"Chính là cháu gái, tụi con đều thích cháu gái, hôm qua con còn nói với chị dâu là muốn cháu gái, không cần cháu trai."
Lận Giang ở trước mặt mẹ mình không hề rụt rè, trực tiếp nói ra những gì mình nghĩ.
Sau đó Lận Hải với Lận Sơn đồng loạt gật đầu, buổi tối chúng đã bàn bạc trước, tất cả đều muốn cháu gái.
"Cháu gái cái gì, là cháu trai."
"Không muốn, tụi con muốn cháu gái."
"Mấy đứa nhóc này, đứng lại đó cho cha, xem cha đánh mấy đứa như thế nào."
Sau đó, mẹ Lận xách chổi đuổi bắt ba đứa con trai mà đánh.
Bởi vì trong thôn có một cách nói, nếu như cô gái nào mang thai, sau đó trẻ con nói cô ấy sinh gì thì rất dễ sinh cái đó. Bây giờ chúng không hiểu gì cả, cứ nói lung tung ở đây, nhất định phải đánh mới được.
Vì thế ba đứa con trai nhà họ Lận tiêu rồi, chỉ vì muốn cháu gái mà bị đuổi đánh cả buổi sáng, Tô Tô sau khi về thấy vết thương trên cổ Lận Hải thì mới biết điều này.
Cô ngại hỏi kỹ, nhưng cũng đoán ra mẹ Lận nhất định là nghi ngờ mình có rồi nên mới cẩn thận từng li từng tí như vậy, không được, chuyện này phải giải thích rõ ràng.
Nhưng mà phải giải thích thế nào đây?
Thôi vậy, vẫn là nên có gì nói nấy vậy.
Vì thế nhân lúc có cơ hội, cô liền nói ra chuyện đêm tân hôn thì "dâu rụng", sau đó Lận Xuyên ân cần không làm øì cả rồi đi mất.
Mẹ Lận nghe vậy thì thầm nghĩ không ổn rồi không ổn rồi, thương đứa con trai đáng thương đó của mình. Nhưng mà ngày tháng còn dài mà, bà ấy bắt đầu thúc giục Tô Tô chuẩn bị, đợi đón Tết xong thì lập tức đến quân đội thăm Lận Xuyên, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc rồi.
Điều này khiến Tô Tô dở khóc dở cười, trong thư gửi cho Lận Xuyên cô cũng có nhắc đến chuyện này. Sau khi Lan Xuyên nhận được thư thì ngây người một lát.
Cháu gái?
Thế không phải là con gái mình sao?
Vừa nghĩ đến có thể có được một cô con gái nhỏ nhắn giống như Tô Tô thì anh lập tức đứng bên đội của mấy đứa em mình.
Vì thế lúc trả lời thư lại, anh còn viết như thế này: Đồng chí Tô Tô, xét đến sự mong đợi của mọi người, phê duyệt qua Tết đến quân đội thăm anh, sau đó lập tức sinh một cô con gái cho họ trông.
Tô Tô nhận được thư thì lườm mắt với trời một cái, cô cảm thấy Lận Xuyên đang dụ dỗ, nhưng mà cô không có chứng cứ.
Nhưng mà, cô cũng hiểu rằng anh cũng đồng ý muốn có một đứa con gái, giống với suy nghĩ của cô.