"Chồng của bà giết người chưa thành mọi người đều biết, cho dù bà dập nát đầu ở đây tôi cũng không có khả năng cứu ông ta. Tôi là quân nhân, không trực tiếp nghiêm trị ông ta hoàn toàn là tôn trọng pháp luật."
Tô Tô vốn còn lo lắng, mặc thêm áo đi ra nghe được mấy câu.
Đột nhiên thấy Lận Xuyên quay đầu lại, nhíu mày nói: "Em vào nhà đi."
"Ồ." Tô Tô chỉ có thể vào nhà, sau đó hoàn toàn không biết từ nay về sau cô có một danh xưng sợ chồng.
Mẹ Tần ở ngoài cửa nói:
"Tôi không cầu xin cậu cứu ông ấy, chỉ muốn cho các cậu biết người đánh là Tần Duyệt Duyệt cũng chính là con gái tôi. Chỉ vì cãi nhau chuyện ly hôn với chồng mà mình không muốn ly hôn, cho nên mới lỡ tay đánh người ta bị thường. Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, các cậu chỉ cần tới cục công an làm chứng là được."
"Thứ nhất, tôi không tận mắt thấy là người nào đánh Lận Đông Hà, người làm chứng là em trai tôi, cậu ấy tận mắt nhìn thấy tuyệt đối không giả. Thứ hai, tôi tin lời em trai tôi nói, cũng sẽ không đến cục công an làm chứng. Rốt cuộc là người nào đánh trong lòng mọi người đều biết rõ, mà đồng chí Tần Duyệt Duyệt cũng lấy ra được chứng cứ liên quan. Thứ ba, bà tìm nhầm chỗ rồi, hai nhà chúng ta không thân cũng chẳng quen, tôi dựa vào cái gì phải bị bà dập đầu như vậy?" Nói mấy câu nói rõ hết mọi chuyện, sau đó nói với người xung quanh: "Người phụ nữ này không có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng tôi, chẳng qua là em trai tôi thấy chồng bà ta đánh người mới tới cửa cầu xin. Sau này, cho dù bà muốn tự tử hay quậy phá trước cửa chúng tôi đêu mặc kệ. "
Sau khi nói xong, anh xoay người rời đi.
"Cậu đừng đi, tốt xấu gì lúc trước con gái tôi cũng từng đính hôn với cậu..."
"Những lời này của bà đúng là mâu thuẫn, người ta từng đính hôn với con gái bà, bà lại bảo cậu ấy đi tố cáo con gái bà đánh người ư?" Một người qua đường chậc chậc một tiếng nói, cuối cùng hôm nay ông ta cũng mở mang tâm mắt cái gì gọi là không thể nói lý.
Lận Xuyên lập tức nói:
"Lúc trước từ hôn là con gái bà chủ động không liên quan tới tôi, hiện giờ tôi đã kết hôn bà còn nói như vậy là có ý gì?"
"Vậy cậu muốn tôi làm sao bây giờ, hai nhà chúng ta cũng coi như là có giao tình..." "Không, không có giao tình øì, chỉ là nhà bà dùng con gái thay đổi phương pháp vào thành phố mà thôi." Lận Xuyên cười mỉa một tiếng, nói rõ hết mọi chuyện xong anh đóng cửa lại.
Mẹ Tần khóc lên: "Nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ treo cổ ở cửa nhà cậu."
Lận Xuyên nói: "Nếu bà không nói lý như vậy, vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát."
Anh sợ vợ mình bị dọa đến, vì thế cầm khóa và chìa khóa ra.
Khi mẹ Tần cho rằng anh thay đổi chủ ý, thì thấy anh khóa cửa lại, sau đó đi thẳng về bên trái, nhớ rõ Lận Hải nói báo cảnh sát cũng đi về bên đấy.
"Cậu đi đâu thế?" Bà ta sợ tới mức vội vàng đuổi theo.
"Bà tiến hành uy hiếp ở cửa nhà chúng tôi, tôi có thể báo cảnh sát."
Lận Xuyên là một quân nhân biết lúc này không nên ra tay, cho nên có thể mượn lực lượng khác là tốt nhất.
Mà loại người vô cớ gây rối này, bạn phải dùng biện pháp thô bạo đơn giản như vậy mới có tác dụng nhất.
Mẹ Tần thấy Lận Xuyên nghiêm túc thì muốn chạy, nhưng mà Lận Xuyên lại nói với mọi người:
"Mọi người mau ngăn bà ta lại, công an tới rồi nói." "A, các người đừng cản tôi, tôi đi tìm con gái tôi." Bà ta phải đi tìm Tần Duyệt Duyệt nghĩ cách, dù sao cô ta cũng là sinh viên.
Nhưng mà khi kéo cửa nhà Tần Duyệt Duyệt thì phát hiện bị khóa trái, con gái của bà ta ở nhà nhưng không để bà ta đi vào.
Mẹ Tần ở bên ngoài kêu lên:
"Tần Duyệt Duyệt, hàng bù thêm tiền này, không đi giúp cha mày còn trốn ở bên trong không ra, lập tức mở cửa ra, nếu không tao tới trường của mày tố cáo mày bất hiếu."
Tần Duyệt Duyệt ở bên trong nói:
"Đi đi, con vẫn luôn vay tiền khắp nơi, vất vả lắm mới có ngày lành cha mẹ lại tới gây chuyện, bắt chồng con mua nhà cho em trai của con còn mua hai căn, chồng con tức tới mức muốn ly hôn với con, hai người lại đánh vỡ đầu anh ấy. Hiện giờ chúng con ly hôn, hai người vừa lòng chưa. Không, hai người chưa vừa lòng. Hai người cảm thấy mình ngồi tù không tốt, muốn đẩy hết tội danh cho con. Con cũng là người, cũng có trái tìm."