"Không thể vào đại học ư?" Tô Tô vừa hỏi như thế Lận Xuyên mới nghĩ tới chuyện này, không khỏi nói: "Được, vào đại học cũng tốt."
"Nhưng mà Chiến Chiến cũng không tệ lắm, gọi như vậy đi." Vì thế chưa tới một tiếng, tên của con trai bọn họ đã được bàn bạc ra.
Khi Bạch Linh Linh dẫn theo Thường Dược Tiến tới đây đã bắt đầu gọi Chiến Chiến, mà Thường Dược Tiến nhìn thoáng qua đứa bé kia nói: "Giống y như cô bé."
Bạch Linh Linh dỗi anh ta nói: "Anh thì biết cái øì, đây gọi là đẹp trai, sau này sẽ được rất nhiều con gái hoan nghênh."
"Ồ ồ." Thường Dược Tiến nhìn thoáng qua Lận Xuyên, anh ta cảm thấy doanh trưởng nhà mình nhất định không hài lòng, vất vả lắm mới có được đứa con trai còn không giống mình.
Nhưng nhìn anh xem, dáng vẻ như có con trai là đủ, tuy không ôm nhưng luôn nhìn.
Con trai, tốt như thế ư?
Anh ta nhìn thoáng qua Bạch Linh Linh, đột nhiên cũng muốn sinh con trai.
Vậy mà Bạch Linh Linh đọc hiểu ý nghĩ của anh ta, trừng mắt với anh ta một cái sau đó không để ý tới người đàn ông này, toàn tâm toàn ý nhìn đứa bé.
Nhưng mà đột nhiên nhớ tới một chuyện nói: "Bác sĩ nói Tô Tô không sao, trên cơ bản có thể xuất viện."
"Vậy thì tốt quá." Không có vấn đề gì người nào nguyện ý ở lại bệnh viện, mà Thường Dược Tiến nói: "Hay là đợi sáng ngày mai, tôi lái xe của bộ đội đưa chị dâu trở vê."
Nếu không thì chỉ có thể ngồi xe đẩy tay.
"Ngày mai tôi tự mình lái tới là được, anh không cần xin nghỉ." Lận Xuyên cũng phải về bộ đội, tuy rất muốn ở bên vợ nhưng bên bộ đội cũng bận.
"Cũng phải, nhưng gần đây trong doanh trại không quá bận, anh có thể nhân lúc rảnh rỗi trở về xem." Có con trai đương nhiên phải nhìn nhiều.
"Ừm." Hai người đàn ông đi ra ngoài hút điếu thuốc sau đó về bộ đội.
Tô Tô vì có mẹ Lận và Lận Hải chiếu cố nên luôn ngủ, mãi đến buổi tối cô mới có chút tỉnh thần, cũng có tâm tư trêu đùa đứa bé.
Nhưng mà đứa bé còn nhỏ, không dám ôm.
Nhưng mà mẹ Lận nhìn vô cùng thích, quả thực coi đứa bé như đôi mắt, người nào cũng không cho chạm vào, mọi việc đều tự mình làm. Cũng may Tô Tô chuẩn bị đồ đây đủ, cho nên sử dụng vẫn rất thuận tay.
Sáng sớm hồm sau, cô được Lận Xuyên mặc quần áo cho, còn đeo khăn quàng cổ đưa lên xe, sau đó Lận Xuyên đưa bọn họ tới khu gia đình của đại học X.
Sau khi đưa về anh phải rời đi, dù sao bộ đội còn có việc.
Tô Tô không có ý kiến gì, bởi vì tới tối giáo viên và Tống Ái Anh tới đây.
Bọn họ đều tới nhìn đứa bé, thuận tiện đưa ít tiền biếu, mỗi người mười tệ cũng có năm tệ, ở thời đại này xem như là nhiều.
"Này, những người này đưa nhiều tiền như thế sẽ không sao chứ?" Mẹ Lận có chút sợ hãi, đưa tiền cho Tô Tô.
Tô Tô cười nói: "Không sao đâu, mẹ không cần phải lo lắng, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trả lại."
"Vậy một năm này tặng cũng không ít tiền."
"Đều như vậy mà."
Tô Tô mới nói tới đây thì nghe có người gõ cửa, mẹ Lận xuống giường mở cửa ra, sau đó giọng nói vô cùng lạnh nhạt nói:
"Là hai người à."
Nghe giọng điệu này, cảm thấy có thể là người quen còn là người rất đáng ghét. Cô không biết chuyện xảy ra ở bệnh viện, cho nên còn cảm thấy kỳ lạ rốt cuộc là người nào khiến mẹ Lận chán ghét thành như thế.
Đang nghĩ tới đây thì Tần Duyệt Duyệt đi vào phòng, sau đó cười nói: "Tôi tới thăm đứa bé..."
"Cút." Tô Tô cũng tương đối ghét cô ta, cho nên nhìn cô ta miễn cưỡng nở nụ cười thì cảm thấy tức giận.
"Cô, sao cô có thể như vậy, Đông Hà.." Tần Duyệt Duyệt lập tức khóc sướt mướt quay đầu kêu lên với bên ngoài.
Mẹ Lận vươn tay kéo cô ta ra, gương mặt âm trầm nói:
"Nhà chúng tôi có việc vui cô chạy tới khóc tang cái gì, đi ra ngoài đi ra ngoài đi, hiện giờ, bây giờ con dâu nhà tôi không chịu nổi tức giận, cô không có chuyện øì thì đừng tới."
"Nhưng mà cháu tới thăm đứa bé..."