Nhưng mà, bà ấy cho lợn ăn rất chu đáo, còn muốn trả tiền cho Tô Tô.
Tô Tô khua khua tay, nói:
"Sang năm đón Tết chúng ta cũng cần có thịt để ăn, cho nên số tiền này không cần đưa con đâu. Chúng ta đều là người một nhà, đến lúc đó cho con ăn nhiều chút là được rồi."
Lận Xuyên chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ đạc, cho nên năm nay đón Tết cô không thiếu gì cả.
Nhưng mà cô không hề ăn một mình, có lúc làm đồ ăn ngon sẽ mang lên nhà trước một chút.
Có lúc thì mang đến nhà trước ăn, tóm lại kể từ lúc cô gả vào, vấn đề ăn uống của nhà họ Lận tốt hơn rất nhiều, ba đứa nhóc không phải chịu đói cho nên lên cân trông thấy. Đặc biệt là hai đứa nhóc học hành, tăng lên vô cùng nhanh.
Ngay cả lớp học xóa nạn mù chữ cũng không tồi, ít nhất đều có thể nhận biết được vài chữ rồi, cũng học được các phép cộng trừ dưới một trăm.
Ngay cả mẹ Lận với cha Lận cũng học được, hai người vốn dĩ đầu óc nhanh nhạy, cho nên học cũng rất nhanh.
Tô Tô cảm thấy đầu óc nhà họ Lận đều rất thông minh, hai đứa con trai học trong lớp cũng thuộc top đầu, sau đó hai người lớn cũng có khả năng học tập rất tốt.
Thế thì Lận Xuyên chắc cũng không ngốc, ít nhất khả năng hiểu biết vẫn ok.
Đón Tết rồi, càng nhớ anh hơn, nhưng tiếc là ngay cả cuộc điện thoại cũng không thể gọi, tin nhắn cũng không gửi được.
May mà có người nhà họ Lận ở bên, cô cũng không cô đơn như thế.
Đừng thấy ở thời đại này nghèo nàn, nhưng đón Tết cũng rất ra gì và này nọ, ăn gì cũng thơm ngon, không giống ở hiện đại, cảm giác không có gì để ăn cả.
Một ngày, năm náo nhiệt đã trôi qua, họ làm đầy đủ sáu món, có chay có mặn, còn gói sủi cảo nhân thịt, bên trong có gói đồng tiền.
Tổng cộng chỉ gói một cái có đồng tiền, xem thử ai ăn được, thể hiện người này trong năm tới sẽ phát đại tài.
Đương nhiên đó chỉ là một điềm báo tốt, chơi vui mà thôi.
Nhưng mà mọi người đều rất hăng say, cộng thêm sủi cảo nhân thịt này thật sự rất ngon, cho nên ai cũng ra sức ăn. Ai cũng nói trẻ mới lớn ăn rất nhiều, đối với lượng cơm của họ, trong lòng Tô Tô có biết, nhưng mà cô không ngờ, sủi cảo trong cái thau, cô chỉ ăn được năm cái là hết rồi, sau đó mẹ Lận lại đi bưng lên một thau nữa, thật sự là khiến người ta kinh ngạc mà.
"Con đừng giành với họ nữa, ăn riêng một thau đi. Xuyên Tử không có ở đây, nếu không mấy thằng nhóc này không giành lại một mình nó đâu."
Mẹ Lận cười nói, năm nay đón Tết đồ ăn phong phú đa dạng, cho nên bà ấy rất vui.
Cộng thêm việc trong nhà có thêm một người, có thể kiếm tiền, còn có học vấn, mọi người trong thôn đều ngưỡng mộ gia đình họ chết đi được.
Mặc dù có chút không thích làm việc trong nhà, nhưng rất biết chăm sóc người trong gia đình, hiểu biết cũng nhiều, thế thì cần gì nữa.
Mẹ Lận không muốn giống như những mẹ chồng khác trong thôn, một lòng nghĩ cách làm thế nào để chèn ép con dâu mình, đến lúc đó tất cả mọi thứ đều nghe theo sự phân chia của bà ấy.
Hơn nữa, bà ấy cũng biết đức hạnh đó của con trai mình.
Nếu như đối với người trong lòng, thế thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo vệ, nếu như bà ấy thật sự muốn quản đứa con dâu này, thế thì chỉ sợ sang năm Lận Xuyên quay về sẽ phải chia nhà ở riêng. Con mình sinh ra và nuôi dưỡng mà còn có thể không rõ được sao?
Cái thằng nhóc thối đó lo cho gia đình nhỏ của mình cực.
Sau mồng một, Tô Tô bị đả kích, bởi vì thân là em trai, Lận Đông Hà lại muốn dập đầu với người chị dâu là cô, vẫn là rất quy củ.
Có một khoảnh khắc cô cảm thấy kỳ quặc, nhưng mà nhìn nhìn thấy Lận Hải với dáng vóc cao lớn đó còn phải dập đầu với Lận Đông Hà thì cô cũng cảm thấy không có gì nữa.
Nhưng mà, bảo nam chính dập đầu, có phải có chút không được tốt không?
Lúc cô do dự thì nam chính đã quỳ xuống rồi, sau đó mẹ Lận đưa một cái hồng bao đã bao sẵn cho cô, ý nghĩa rất rõ ràng.
Đây là người ta chúc Tết cô, cho nên chị dâu như cô phải phát hồng bao.
Thật ra trong hồng bao cũng chỉ có một tệ, cái này chủ yếu ở ý nghĩa mà thôi.