Lúc này Lận Đông Hà mới nói tình hình của Tần Duyệt Duyệt, hai bọn họ tới bệnh viện phá thai, tính toán phá thai xong ở viện điêu dưỡng hai ngày thì trở về kết hôn.
Đâu biết cô ta mang thai ít tháng bác sĩ không kiến nghị làm phẫu thuật, vì thế kê thuốc phá thai.
Nhưng mà bảo bọn họ uống xong ở bệnh viện, đợi phá đứa bé xong thì trở về.
Sau đó bọn họ nghe lời bác sĩ nói uống thuốc ở bệnh viện, mới đầu còn thuận lợi, đâu biết lăn lộn tới sau đó Tần Duyệt Duyệt mất máu quá nhiều.
Nói tới đây Lận Đông Hà nghĩ lại mà sợ, nếu không nghe lời bác sĩ nói uống ở bệnh viện mà về quê, hiện giờ đưa Tần Duyệt Duyệt tới huyện cũng không cứu được.
Tuy anh ta là nam chính nhưng dù sao cũng trẻ tuổi, lúc này đôi tay không ngừng run rẩy, thoạt nhìn vô cùng hối hận.
"Ngu ngốc, sao cậu có thể để cô ta phá thai? Cậu có phải là đàn ông hay không?" Sau khi nói xong còn nâng Lận Đông Hà lên quăng hai cái.
Lận Đông Hà bị anh ném suýt nữa hỏng mất, đỏ mắt nói: "Anh cho rằng em muốn sao? Là cô ấy cảm thấy đứa bé sẽ cản trở tiên đồ của cô ấy, cho nên mới..."
"Cậu là đàn ông, vì sao còn để một người phụ nữ không hiểu chuyện nắm mũi dắt đi." Sau khi nói xong Lận Xuyên cảm thấy không đúng, nhìn thoáng qua Tô Tô theo bản năng lập tức sửa đúng: "Nếu đúng cậu nghe, sai cậu đánh chết cũng không thể nghe."
"Em cũng không có cách nào, cô ấy đồng ý phá đứa bé xong sẽ kết hôn với em. Em biết em không xứng với cô ấy, cho nên... Cho nên có thể kết hôn với cô ấy em đã rất vui, đâu biết lại xảy ra loại chuyện này?" Lận Đông Hà che kín mắt, một người đàn ông vậy mà khóc ra.
Lận Xuyên đẩy anh ta tới tường, nói:
"Phế vật, nếu cảm thấy mình không xứng thì đè chặt cô ta lại, để cô ta chạy thì đúng là không phải đàn ông."
Giọng nói của anh to, ầm ï khiến nhiều người quay đầu nhìn bên này.
Tô Tô chọc anh một cái nói: "Nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy đến bác sĩ."
Lận Xuyên hừ một tiếng ngồi bên cạnh Tô Tô, tức tới mức cởi mũ ra quạt gió.
Nhưng mà anh cũng biết, chuyện này không thể để bác trai bác gái biết được, nếu không bọn họ nhất định sẽ tức chết. Đúng lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá nói: "Ai là người nhà của Tần Duyệt Duyệt?"
"Là tôi, cô ấy, cô ấy thế nào?"
"Mất máu quá nhiều cần truyền máu, cô ấy có người rất thân ở đây không?"
"Không có, vậy làm sao bây giờ?" Lận Đông Hà gần như sắp hôn mê.
"Chỉ có ba người à? Vậy đi làm kiểm tra id xem có thể truyền máu cho người bệnh hay không."
Y tá nói xong thì nói: "Nếu các anh không phù hợp, chúng tôi phải bố trí người trong bệnh viện truyền máu cứu người."
Tô Tô không ngờ tới người thời đại này có giác ngộ cao như thế, mình vừa đi theo y tá, Lận Xuyên nói: "Em ở yên đây, rút máu nên do đàn ông bọn anh làm."
"Chuyện này không phân biệt nam nữ, phải xem máu của ai thích hợp." Tô Tô trừng anh một cái, sau đó ba người đi rút máu xét nghiệm.
Một lát sau đã có kết quả, trong ba người chỉ có nhóm máu của Tô Tô phù hợp, máu O vạn năng.
Biết được kết quả này, cô cảm thấy nói không chừng mình tới thế giới này là vì cứu nữ chính một mạng.
Nhưng không riêng gì cô, còn có một y tá cũng có nhóm máu thích hợp, vì thế hai người ngồi ở chỗ đó vừa rút máu vừa nói chuyện. "Hiện giờ có ít đồng chí nữ tích cực như cô, người khác nghe rút máu lập tức như muốn mạng của bọn họ không dám tới hiến máu." Y tá thản nhiên nói.
"Thật ra hiến máu định kỳ còn có lợi đối với cơ thể, nhưng mà mọi người không biết." Tô Tô rất thích cô gái thiện lương này, vì thế nói chuyện với cô ấy rất hợp ý.