"Thứ này nên làm kích cỡ nhỏ một chút, tốt nhất có thể buộc chặt phần eo, cái này hơi to, nếu có nước tiểu sẽ rơi xuống."
"Em biết rồi, vấn đề dây thun này thực sự khiến người ta sầu, em cảm thấy dùng da gân bên trong là được, nếu dùng toàn bộ dây thun thì sợ eo đứa bé không chịu nổi."
"Đúng vậy, Lận Hải em thật thông minh, cứ làm một lần theo như lời em nói đi, đè thấp thành phẩm, nhưng chất lượng tuyệt đối không thể thấp."
"Vâng, chị dâu, lát nữa nhìn xem hiệu quả thấm nước của thứ này.." Đang nói tới đây, cháu trai cả của cậu đi tiểu.
Sau đó, nước tiểu lập tức chảy từ hai bên ra.
Lận Hải: "Quả nhiên vẫn là cháu gái tốt hơn."
Quần của cậu ướt một mảng to, giống như cậu đi tiểu.
Tô Tô nói: "Quả nhiên là lỏng, chặt thêm chút nữa là được."
"Em biết nên sửa lại thế nào."
"Hay là em mặc quần của anh Xuyên em đi, dáng vẻ này thật khó coi."
"Vâng."
Lận Hải cũng cạn lời, chỉ ôm một lát như thế đã tiểu đầy ra quần, tim rất mệt.
Nhưng mà nước tiểu này cũng mở cánh cửa thế giới mới cho cậu, dù sao cũng biết cách sửa như thế nào.
Đợi cậu rời đi xong dì Diệp lập tức nói: "Sao đứa nhỏ này đi vội vã như thế, dường như rất bận."
"Đúng vậy, cậu ấy trở về thiết kế tã giấy cho cháu trai mình, đến lúc đó không cần luôn thay tã, rất tiện."
"Vậy sao, đứa nhỏ này thật thông minh."
"Đúng vậy, khoảng thời gian này đi học lớp ban đêm nữa. Nếu cậu ấy có thể học tốt, nhất định có thành tựu hơn hiện giờ." Dường như đầu óc của người nhà họ Lận đều không ngốc, ví dụ như Lận Xuyên việc gì cũng biết.
Cái gì mà xây nhà, làm giường, làm đủ loại thứ đêu không cần nhờ người khác.
Ngoại trừ eo quá tốt ra, thì không có tật xấu gì.
Dì Diệp gật đầu nói: "Có đối tượng chưa?"
"Chưa có ạ." Sao nghe có ý như muốn giới thiệu đối tượng cho nhỉ?
Quả nhiên dì Diệp nói:
"Chồng dì có đứa cháu gái năm nay hai mươi, đi làm ở xưởng đồ hộp là công nhân chính thức, tốt nghiệp cấp 3, diện mạo bình thường nhưng rất dễ nhìn.
Thân nhân của con bé.. Đều không còn, lúc trước khi chiến tranh bị kẻ địch giết. Sau đó chồng di và một số thân thích thay phiên chăm sóc nuôi lớn con bé, còn tìm công việc. Nhưng mà gần đây con bé cũng lớn, mọi người đều thu xếp tìm đối tượng cho con bé. Con bé kia rất độc lập, chính vì quá độc lập nên không nghe người lớn nói, cố chấp mình nhìn trúng mới được."
"Người ta có công việc chính thức có thể coi trọng Lận Hải sao?" Hiện giờ tìm đối tượng đều thích tìm người có công việc chính thức, Tô Tô cảm thấy cô gái này khá tốt.
Nhà cô gái này không cha không mẹ chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý với chồng mình, đến lúc đó cũng có thể thương Lận Hải nhiều một chút.
Dì Diệp nói:
"Con bé không thèm để ý chuyện này, tiền lương của con bé cao, một tháng hơn 40 tệ, có thể tự mình nuôi sống mình. Hi vọng tìm được người đàn ông yêu thương mình, cũng không cầu gì khác. Dì thấy chồng cháu đối xử tốt với cháu như vậy, tên nhóc Lận Hải này cũng là người hiền lành, cho nên lúc này mới có ý nghĩ đó."
"Chỉ cần cô gái ấy không thèm để ý là được, tính tình em chồng cháu tốt, chỉ thích suy nghĩ một số thứ, nhưng hiện giờ cũng coi như là nhân viên kỹ thuật của nhà xưởng. Con người rất tốt, quản lý nhà xưởng trên dưới mười mấy người. Tiền lương cũng cao, một tháng khoảng hai trăm tệ, còn có phần trăm hoa hồng."
"Cái gì, nhiều như thế à?"
"Vâng, tên nhóc thúi kia không biết, một tháng cậu ấy chỉ để lại mười tệ cho mình tiêu, tiền dư lại đều bảo nhà xưởng đưa thẳng cho cháu. Tích cóp tiền cưới vợ cho cậu ấy." Sau khi nói xong Tô Tô cười.
Dì Diệp cũng cảm thấy tên nhóc này có năng lực, hấp tấp như vậy đều là vì cần mẫn.
Hơn nữa thường ngày khi Lận Xuyên trở về việc gì cũng làm, thông thường củi dùng một tuần cơ bản đều chuẩn bị sẵn, không cần Tô Tô phải nhọc lòng.