"Đừng chọc tức chị." Tô Tô còn chưa hầu hạ xong một người lại tới một người nữa, tim cô rất mệt.
Lận Hải nói: "Vậy hai bọn họ đi con không yên tâm, ngày mai con xin nghỉ đi cùng bọn họ."
"Được, nếu con có thể đi cùng là tốt nhất." Mẹ Lận cũng muốn đi theo, nhưng mà mình chưa quen thuộc nơi này đừng nên đi theo quấy rối bọn họ thì hơn.
Ở nhà dọn dẹp một chút khá tốt.
Nhà to như vậy, muốn quen thuộc cũng phải mất một thời gian.
Ăn cơm xong, đều ai về nhà nấy.
Sau đó ngày hôm sau Tô Tô và vợ chồng Hình Nhã ôm đủ loại tâm tư đến bệnh viện.
Tuy Tô Tô hoài nghi nhưng cảm thấy chưa tới cuối cùng mình vẫn có thể giữ chút hi vọng, tốt nhất là không có, nhưng lại hi vọng có.
Bởi vì lúc này bắt đầu nghiêm chuyện kế hoạch hóa gia đình, nếu không nắm chắc sau này muốn sinh càng khó hơn.
Cứ rối rắm đợi kết quả như thế, vậy mà cảm thấy khẩn trương hơn cả lần đầu.
Mà Hình Nhã cũng như vậy, cô ấy ngóng trông mình có thai.
Chỉ một lát sau y tá đi ra gọi tên bọn họ, qua đó nhìn thấy kết quả giống y như đúc, đều trúng thầu.
Móa nó, rất muốn đánh Lan Xuyên.
"Chị dâu, chúng ta... Chúng ta đều có thai rồi."
"Đúng vậy."
"Chúng ta về nhà nói cho mẹ, chúc mừng một chút."
"Chị cảm thấy, chị muốn trở về đánh anh cả em."
"Được rồi, anh ấy không ở nhà chúng ta vẫn nên về chỗ mẹ đi." Lúc này Lan Hải đi ra ngoài hút thuốc lá, cho nên cô ấy muốn nói tin tức tốt này cho cậu.
"Ừm, đi thôi." Người ta cao hứng, mình thì có chút không biết nên làm sao bây giờ.
Nhưng mà trở lại nhà họ Lận nhìn thấy cha Lận và mẹ Lận vui vẻ, nghĩ lại vẫn nên sinh đi.
Dù sao sinh thêm đứa nữa cũng không khác mấy.
Cùng lắm thì đưa đứa lớn tới chỗ mẹ Lận chăm, đứa kế tiếp của mình thì để dì Diệp chăm sóc thêm một năm.
Bảo mẫu như cô đúng là vất vả, còn tưởng chiếu cố một đứa đến cuối cùng, kết quả không ngờ tới lại thêm đứa nữa.
Ăn cơm xong về nhà, vừa vặn nhìn thấy Lận Xuyên từ trên xe jeep xuống.
Hiện giờ thân phận địa vị của anh có thay đổi, người càng thêm thành thục, đứng ở chỗ đó giống như cây tùng vào đồng.
Thưởng thức người đàn ông của mình một lát, cô hùng hổ đi lên, nói: "Lận Xuyên, anh còn dám trở về."
Gương mặt Lận Xuyên vốn nghiêm túc lập tức hóa thành dịu dàng, bước nhanh tới đỡ lấy Tô Tô nói:
"Vợ à, em đi đường cẩn thận."
Tô Tô tức tới mức trợn tròn mắt, nếu không có cảnh vệ ở đây cô đã giơ chân đá anh, cố gắng kìm nén nói:
"Anh tiến vào với em."
Đang thở hổn hển kéo người vào sân thì phát hiện dì Diệp ôm đứa bé đi ra ngoài, không khỏi hít sâu một hơi, được, còn phải nghẹn.
Lận Xuyên cũng cảm nhận được vợ mình đang tức giận, lập tức nói:
"Em đừng tức giận đều là lỗi của anh, sức quan sát của anh không được, cho nên nhiệm vụ lần này anh đã chăm chỉ luyện sức quan sát, cuối cùng có thể xuyên qua quỹ đạo của kẻ địch dành được đứng đầu toàn khu, chuyện này còn phải cảm ơn vợ anh." "Nhất toàn khu có lợi gì?"
"Được trợ cấp hai trăm tệ. "
"Hai trăm ư?”
"Hai trăm, cho em hết."
"Vậy còn tạm được."
Ồ, dường như hai trăm tệ đã thu mua được cô.
Không, hoàn toàn là nể mặt thái độ nhận lỗi của Lận Xuyên không tệ mình mới mềm lòng, nhất định là như vậy.
"Con trai cả, Chiến Chiến, mau để cha ôm một cái." Lận Xuyên dỗ vợ xong thì đi ôm con trai của mình, ôm ấp hôn hít nâng lên cao một lần, tên nhóc thối kia cười khanh khách.
Tô Tô cũng không còn tức giận như trước nữa, nói: "Anh ăn cơm chưa?”
"Chưa ăn."
"Em đi nấu mì cho anh." Tức giận của Tô Tô tới nhanh mà tiêu cũng nhanh, nhìn thấy Lận Xuyên thích con trai mình như vậy trong lòng thoải mái, vì thế nấu mì cho anh.
Dì Diệp đuổi theo hỏi: "Tô Tô à, cháu và Hình Nhã tới bệnh viện kết quả thế nào?"
Tô Tô nghĩ tới chuyện này mây đen lại giăng đầy mặt, sau đó nói: "Còn có thể thế nào, có rồi. Hình Nhã cũng có, lúc này Lận Hải đang nổi điên."
Lận Xuyên nhanh chóng nắm bắt được từ trọng điểm, sức quan sát của anh thật sự mạnh hơn không ít, tuy vợ mình đều xinh đẹp như quá khứ, nhưng mà rõ ràng gầy đi một vòng, sau đó đôi mắt còn hơi xanh đen.
Chuyện này có thể chứng minh gần đây cô nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa anh cũng cảm thấy mình đoán đúng, quả nhiên là có thai.
Tự trách mình, anh lập tức nói: "Vợ à, anh sai rồi.