Tống Lão Tam tràn ngập tự tin, thứ này dễ dàng xử lý hơn xưởng quần áo, huống hồ anh ta vốn không nghĩ lập tức tích cóp được một đống tiền, có thể tự mình nuôi sống mình trước là được.
Tô Tô cảm thấy tạm ổn, sản phẩm cô mang đến tiên tiến hơn ít nhất năm đến mười năm, hiện giờ muốn làm giống có chút quá khó đối với bọn họ.
Làm chuyện gì cũng phải từng bước một, ví dụ như băng vệ sinh hiện giờ cũng đã phát triển đến thuần bông, mà không còn dùng băng gạc như lúc mới bắt đầu.
Như vậy phí tổn đã giảm xuống, cho nên càng có nhiều người mua.
Mà áo lót cũng giống như vậy, mới đầu có khả năng chỉ là hình dạng và tác dụng đơn giản, nhưng mà sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Ít nhất chắc chắn sẽ phát triển, chỉ cần Tống Lão Tam có thể nghiêm túc làm.
Trong sách anh ta là nhân vật cấp lão đại, cho nên Tô Tô cảm thấy anh ta sẽ không làm mình coi thường. Tiên Tống Lão Tam đi cô về nhà, đâu biết cô còn một ít bác gái hàng xóm vô cùng lợi hại, quả thực là cả đám giống như người làm công tác ngầm.
Không biết bọn họ nhìn thấy gì suy nghĩ cái gì, khi Lận Xuyên tay xách một con cá từ bộ đội trở về bọn họ chặn lấy anh tố cáo với anh.
Nói là người phụ nữ của anh là một quân tẩu lại thân thiết với một người đàn ông ở bên ngoài, thậm chí còn lôi lôi kéo kéo, thoạt nhìn vô cùng ái muội.
Cho nên bảo anh trở về hỏi một chút, tránh cho đội nón xanh còn không tự biết.
Lận Xuyên lạnh mặt nói:
"Cảm ơn các thím đã quan tâm, vợ của cháu là một giáo viên, đồng thời cũng từng xả thân cứu chiến sĩ bộ đội. Phẩm hạnh của cô ấy thế nào trong lòng cháu vô cùng rõ ràng, hơn nữa cô ấy thích giúp người ta, cũng có thể là em trai nhà cháu, cũng có khả năng là công nhân nhà xưởng, mong mọi người đừng phê bình lung tung sau lưng người khác." Sau khi nói xong thì xoay người đi nghiêm rời đi.
Đám bác gái đó cảm thấy người đàn ông này có chút giống cọp giấy, nếu nói với người khác vợ anh ta ngoại tình đã sớm đỏ mặt tía tai đi đánh nhau.
Nhưng mà anh ta còn rảnh tẩy trắng cho người phụ nữ của mình, chỉ có điều vợ người ta từng cứu người của bộ đội, bọn họ cảm thấy đừng nên chọc thì hơn, vì thế đều tản đi.
Lận Xuyên mở cửa tiến vào sân, chuẩn bị muốn hỏi vợ mình mấy câu.
Tuy đám bác gái kia ăn nói linh tỉnh, những cũng phải chú ý ảnh hưởng, dù sao không thể để người khác chọc cột sống.
Đâu biết mình mới tiến vào vợ đã ôm đứa nhóc tới, lập tức nhét Chiến Chiến vào trong lòng anh nói:
"Trông chừng con trai của anh, em đi vệ sinh, tắm rửa, đứa bé tiểu hết lên người em rồi."
Quả thực là chạy vội đi.
Cứ bận rộn như vậy đâu rảnh để ý chuyện khác, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô một chút.
Đợi vợ tắm xong Lận Xuyên cũng ôm đứa bé làm xong cơm sáng, đứa nhỏ này tới tay anh thì im lặng còn rất thành thật, rất dễ dỗ.
Đặt trên một chiếc ghế, dùng khăn quấn một vòng nói: "Ngoan ngoãn ngôi yên cho cha."
Sau đó đối phương vẫn không nhúc nhích, nhưng nhìn thấy mẹ trở về thì vẻ mặt lập tức thay đổi, mắt to ngập nước như lập tức sắp khóc ra.
Tô Tô trừng đứa bé một cái không để ý, xoay người đặt một cái bàn.
Nếu động một tí là khóc, thì không thể chiều đứa bé.
Lận Xuyên nhìn thoáng qua con trai lại nghĩ tới mình cũng bị làm lơ không khác gì mấy đều cảm thấy rất thảm, bế đứa bé bưng đĩa đến trước bàn, nhìn xem vợ đang viết viết vẽ vẽ, vẽ thứ gì...
Đó không phải là đồ lót cô mặc thường ngày sao?
Còn vẽ một hình người, là cơ thể phụ nữ.
Là người đàn ông thành thật ngay cả tranh 18+ cũng chưa từng xem lập tức quay đầu, nói:
"Em đang vẽ cái gì thế?"
"Thứ tốt, thứ này có thể kiếm được tiền."
"Cái gì, vẽ thứ này.. Không được, em viết thứ gì kiếm tiền cũng được, vẽ thứ này không được."
Nàng dâu bắt đầu học hư, làm sao bây giờ.