Không tin cô ta thì có thể làm thế nào, hai người đã là vợ chồng chân chính.
Nhưng mà bọn họ không biết, Lận Hải nấp ở dưới góc tường đất che miệng, kinh ngạc đến mức suýt nữa kêu ra tiếng.
Chẳng trách anh cả mình sẽ đột nhiên không cần Tần Duyệt Duyệt, hóa ra cô ta đã sớm cấu kết với Lận Đông Hà không sạch sẽ rồi.
Trong lòng Lận Hải có chút truyền thống, nhất là nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ này đã có quan hệ với anh họ mình còn từ chối kết hôn với anh ta, nghĩ gì thế.
Sau đó còn bảo anh hai cậu (Lận Đông Hà đứng thứ hai trong đám anh em họ, cho nên được xưng là anh hai) lấy 300 tệ tiền sính lễ, đúng là có mặt mũi.
Khóc trái lại rất mềm mại, nhưng rõ ràng là muốn chiếm tiện nghỉ của người ta.
Nhưng chuyện này không phải chuyện nhà cậu, chị dâu này cũng không phải chị dâu ruột của cậu, cho dù tức giận tới mấy cũng không định quản.
Chỉ cảm thấy anh cả mình không lựa chọn cô ta đúng là quá đúng, lúc trước còn cảm thấy xa cách một năm không được tốt lắm. Nhưng lúc này cảm thấy vẫn là chị dâu hiện giờ tốt hơn, ít nhất không chiếm tiện nghi của bọn họ còn chiếu cố bọn họ.
Còn chuyện không làm việc cũng không có gì, trong nhà vốn không có nhiều việc lắm, trước đây còn cần giúp đám thanh niên trí thức sắp xếp củi lửa vật tư, năm nay anh cả đều chuẩn bị xong bọn họ không cần mùa đông ra ngoài chịu lạnh.
Cho dù chịu lạnh giúp đỡ sắp xếp cũng không sao, dù sao giúp trong nhà góp tiền, còn phục vụ anh cả bị thương.
Đương nhiên cậu cũng không có hứng thú nói linh tinh với người khác, đi thẳng đưa hai đôi giày của nhà bác cả tới tay bọn họ rồi trở về nhà.
Đến nhà còn nói một lát với mẹ mình, chủ yếu là muốn nghe ý kiến của người lớn.
Mẹ Lận nghe xong lông mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi, bà ấy thật sự không ngờ cháu của mình không có nhãn lực như vậy, đây rõ ràng cho thấy bị lừa.
Nghĩ tới lúc trước nhà bọn họ cũng bị lừa gạt đương nhiên tâm trạng không thể tốt, nhưng vẫn nói một câu:
"Chuyện này con đừng nói lung tung ra ngoài, tránh cho lúc đó anh hai nhà bác cả con tìm đối tượng khó khăn."
Lận Hải sửng sốt nói: "Không phải là bọn họ sẽ kết hôn sao?" Không kết hôn sao còn ở bên nhau, đều đã ở bên nhau sao còn không kết hôn, đầu óc của cậu có chút không đủ dùng.
"Ánh mắt của cô nhóc kia quá cao, điều kiện nhà bác cả con cũng không phải quá tốt anh hai con lại không có công việc chính thức gì. Đợi cô ta tốt nghiệp, không thể nói rõ còn nhìn trúng anh hai con hay không. Mối hôn sự này, mẹ thấy chưa chắc đã kết được." Nếu có thể kết thành, sao con trai của mình sẽ kém Lận Đông Hà?
Lận Hải không nhiều lời nữa, cũng nghe lời mẹ Lận nói không nói chuyện này với người ngoài.
Rất nhanh đã tới 15 tháng giêng, Lận Hải mua pháo hoa ở công xã trở về bắn, vì thế mấy anh em bọn họ vui sướng hơn nửa ngày.
Hiện giờ Lận Xuyên đã có thể đi thì có thể đi, nhưng không thể đi quá nhanh, còn có thể ngồi xổm xuống, chỉ có điều không thể vận động quá nhiều.
Tô Tô phát hiện quân nhân đại lão thời đại này rất thích chống đẩy hít đất, hai ngày nay vẫn luôn làm, sau đó làm hơn trăm cái đứng dậy vẫn có chút bất mãn.
"Anh đừng quá miễn cưỡng, cẩn thận khiến vết thương nứt ra."
"Anh không thành vấn đề, dù sao cũng tập ít đi."
"Thể lực không theo kịp sao?"
"Thể lực của anh rất tốt." Cho dù làm hơn trăm cái chân có chút đau cần nghỉ ngơi một lát, anh nhớ rõ tiền bối trong bộ đội đều nói, nếu về nhà không hầu hạ vợ thật tốt thì không phải đàn ông.
Nếu muốn khiến vợ hài lòng, thì phải làm được 500 đến 1000 cái, cho nên bình thường đám trẻ tuổi bọn họ đều chăm chỉ luyện tập.
Trước đây anh cảm thấy mình có thể ứng phó, nhưng sau khi bị thương hiện giờ mới làm được hơn trăm cái, vợ có bất mãn hay không?
Hiện giờ Tô Tô đã quen với cuộc sống như vậy, lúc trước còn ái muội một chút, nhưng hiện giờ bôi thuốc đều không còn không được tự nhiên như trước.