"Vợ, em làm sao vậy?"
Tô Tô rầu rĩ nói: "Có chút choáng váng, không sao, bây giờ đã đỡ hơn. Có khả năng là em đói bụng, đã hai ngày rồi không ăn gì."
".„" lận Xuyên lập tức ôm cô đi tới bàn đặt xuống, sau đó đưa cơm và đũa tới trước mặt cô.
Hai người ăn cơm, Tô Tô còn uống một bát canh gà.
Không thể không nói, tay nghề nấu cơm của Lận Xuyên không kém gì mẹ Lận, dù sao nấu ngon hơn cô nấu rất nhiều.
Tô Tô ăn không ít, vừa ăn vừa like cho Lận Xuyên.
Trong lòng Lận Xuyên nặng trĩu, muốn đưa nàng dâu tới bên người sủng, nhưng mà thủ tục theo quân còn chưa phê chuẩn, không thể làm được gì.
Hai người ăn cơm xong Lận Xuyên và Tô Tô cùng nhau thu dọn bàn, sau đó một lát sau có người tới gõ cửa.
Khi Tô Tô mở cửa thấy được Tống Ái Anh, vậy mà bà ta nói mình đã chịu vất vả nhiều cho nên tới cho mười mấy quả táo.
Thời đại này không có nhiều táo lắm, cho nên Tô Tô vui vẻ nhận lãy.
Cô còn cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Sao chủ nhiệm Tống đột nhiên tới tặng em táo như vậy?"
Lận Xuyên biết nguyên nhân nhưng anh không nói, chỉ nói: "Nhất định là thấy em quá vất vả."
"Đúng vậy, em thật sự rất vất vả. Anh thương em, đi đun chút nước ấm cho em đi, em muốn tắm rửa."
"Ừm." Lận Xuyên đi đun nước nóng cho cô, sau đó đặt chậu to mới mua trong phòng vệ sinh, tự mình cởi sạch nàng dâu ấn vào bên trong tắm rửa một lúc lâu, cuối cùng chịu đựng khó chịu không chạm vào cô ôm cô ngủ.
Tình huống hiện giờ có chút không đúng, phía sau có tiếng động nhưng anh không có hành động, đây là tình huống gì thế?
Thật ra cô rất sợ, nhưng mà nghĩ người đàn ông này nghẹn một tuần vất vả lắm chạy tới, không làm øì có phải rất xin lỗi người ta hay không.
Có chút mệt, nhưng mà vẫn phải dỗ người đàn ông.
Đặc biệt là tân hôn, thật ra Tô Tô cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Cô nhỏ giọng nói: "Lận Xuyên, anh gãi lưng giúp em đi, có chút ngứa."
"Ừ." Lận Xuyên không nghi ngờ là có bẫy, rất ngoan gãi lưng cho cô.
"Về phía trước một chút." Tô Tô nói.
Lận Xuyên dịch về trước một chút, sau đó lại dịch về trước một chút, lại về trước chút nữa...
Lại vê trước một chút chính là có chút không thể miêu tả, Lận Xuyên là một người đàn ông huyết khí phương cương đâu chịu đựng nổi trêu chọc nưh thế, tay lập tức bắt đầu không thành thật.
Sau đó, cơ thể cũng không thành thật.
Cuối cùng, vẫn không nhịn được.
Nhưng mà cuối cùng chỉ làm một lần, Lận Xuyên vẫn đau lòng nàng dâu của mình.
Dù sao trẻ tuổi, ngày hôm sau hai người đều như người không có việc gì rời giường.
Có lẽ vì giảm bớt áp lực cả người Tô Tô thoải mái hơn, tiễn Lận Xuyên xong cô chuẩn bị hoạt động khai giảng.
Tuy cô không phụ trách tiếp đãi tân sinh, nhưng phụ trách sắp xếp lại hồ sơ của tân sinh.
Mọi người đều rất bận, khi cô tới đi thẳng tới phòng hồ sơ với bốn năm giáo viên, người nào báo danh thì đặt hồ sơ sinh viên vào thùng hồ sơ.
Hôm nay là ngày cuối cùng tiếp đãi tân sinh, hồ sơ tích cóp trước đây nhanh chóng được xử lý xong. Sau đó hồ sơ tân sinh hôm nay cũng được ôm từng đám tới, trùng hợp là cô thấy được hồ sơ của nữ chính Tần Duyệt Duyệt.
Không hổ là nữ chính, ảnh chụp này rất đẹp.
Tô Tô đánh dấu chạm nổi lên như đối với những sinh viên khác, sau đó chỉnh sửa lại đặt sang một bên.
Nhưng không ngờ tới nữ chính đã kết hôn vậy mà viết chưa lập gia đình, cô ta không cần nam chính nữa à?
Tuy bọn họ chỉ làm tiệc rượu, nhưng ở nông thôn đã được thừa nhận.
Giống như cô và Lận Xuyên, cho dù là sinh con chỉ cần hai người thừa nhận quan hệ hôn nhân đứa bé sẽ có tên trên hộ khẩu.
Mà khi cô đăng ký tư liệu sẽ viết đã kết hôn, cho nên cho dù mỗi chủ nhật Lận Xuyên chạy tới chỗ cô ngủ cũng không có người nói gì.
Nhưng mà nếu nữ chính viết như thế, nam chính thấy có khả năng sẽ bị hiểu lầm đúng không?
Chỉ có điều đây là chuyện của người khác.
Không biết vì sao, làm giáo viên của nữ chính cô có loại cảm giác vô cùng đắc ý.