"Đó không phải là cha mẹ ruột của anh." Tần Duyệt Duyệt nói.
Lận Đông Hà đột nhiên nhìn cô ta một cái, nói: "Nhà họ Lận vĩnh viễn là cha mẹ anh, cả đời cũng không có khả năng thay đổi." Sau đó lại nói: "Em trở về đi, anh không muốn lại nhìn thấy em."
Sau khi nói xong thì im miệng như hồ lô, cho dù Tần Duyệt Duyệt nói thế nào đều không nói một câu với cô ta.
Sau khi tới phòng thì cầm lấy đồ của cô ta ra, cũng giao cho cô ta dẫn đầu rời đi.
Hồng Mai nói: "Muốn đi đâu thế."
"Cô ấy học tập quan trọng, phải về trường học."
"Đâu gấp như vậy, ít nhất ở lại một đêm đã."
"Em cũng không..."
"Tổ học tập nhỏ của em đều đang đợi mình em, em không đến bọn họ sẽ rất thất vọng." Lận Đông Hà đứng trước cửa nhìn cô ta, không có cách nào Tần Duyệt Duyệt chỉ có thể đi theo ra cửa.
Sau khi ra cửa Lận Đông Hà đưa cho cô ta 50 tệ, không nói nhiều lời khác.
Nợ trong nhà anh ta đã cầu xin mẹ ruột giúp đỡ, trong túi mình cũng có 200 tệ, nhưng mà anh ta muốn làm việc khác không định giao hết cho Tần Duyệt Duyệt.
Lần này Tần Duyệt Duyệt nói câu cảm ơn, sau đó nói: "Vậy khi nào anh lại đến đón em về nhà?"
"Em bận rộn việc học không cần như vậy."
"Đông Hà, vì sao lần này nhìn anh như luôn tức giận với em như thế, không phải là em đã giải thích rồi sao..."
"Em biết lần trước tách ra với em xong thì anh làm gì không? Con mẹ nó anh cảm thấy mình thật sự quá uất ức suýt chút nữa đi tìm cái chết. Nhưng mà cũng may, người sống lại, nhưng trái tim đã chết. Sau này em làm sinh viên của em, anh làm dân thất nghiệp lang thang của anh, chúng ta ít gặp mặt thì hơn."
"Anh, anh đang nói linh tinh gì thế, lúc đó là em nhất thời tức giận nói ra sao có thể chọc anh thành như thế. Hơn nữa, chúng ta không phải là vợ chồng sao?”
"Em nói, chúng ta không đăng ký không tính là vợ chồng chân chính."
Hôm nay Lận Đông Hà mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn khéo léo, cả người thoạt nhìn gọn gàng chỉnh tề hơn khi ở trong thôn nhiều, nhưng mà anh ta lại nói những lời tuyệt tình trước mặt người ta như the.
Tần Duyệt Duyệt khóc ròng nói:
"Anh, sao anh lại nói như thế. Rốt cuộc là em có lỗi gì với anh, lúc trước không biết cha mẹ anh là người nhà họ Quan em cũng giao mình cho anh, hiện giờ anh lại nghĩ em như thế."
Trái tìm của Lận Đông Hà run lên, nhưng mà cuối cùng nói: "Em đi đi, chúng ta đều bình tĩnh lại một chút."
Tần Duyệt Duyệt há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không nói gì rời đi.
Trong lòng Lận Đông Hà rất khó chịu, nhưng anh ta quyết định nhất định phải làm ra chút thành tích, nếu không thì không suy nghĩ vấn đề hôn nhân của hai người.
Tô Tô không biết chuyện này, từ sau khi đi làm cuộc sống của cô muốn bao nhiêu dễ chịu có bấy nhiêu dễ chịu, nếu nữ chính không tới tìm cô mà nói cô càng vui vẻ hơn.
Nhưng mà nữ chính tới, khóc sướt mướt bảo cô giúp đi khuyên nhủ Lận Đông Hà, khiến anh ta đừng tức giận với cô ta nữa.
?
Trên gương mặt Tô Tô tràn ngập dấu chấm hỏi.
Lận Hải vừa làm thịt viên vừa nhìn cô ta, nói: "Cuối tuần cô tới tìm chị dâu tôi là vì chuyện này sao?” "Đúng vậy, gần đây Lận Đông Hà đều không tới tìm tôi, tôi đến nhà anh ấy tìm luôn nói anh ấy không ở đó. Còn nữa, hai ngày nay ông nội và bà nội tới, dường như hai người có chút ý kiến đối với tôi, cho nên..."
"Cô..." Tô Tô vừa định nói chuyện, một đĩa thịt viên đã nấu xong đặt trước mặt cô.
Lận Hải vừa lau tay vừa nói: "Chị dâu chị ăn đi, đừng để cháu gái em bị đói."
"Ừ." Làm chị dâu khi cô nên sợ thì phải sợ, im lặng cầm lấy một viên thịt tiếp tục ăn, mới cắn thử lập tức cảm thấy ngon thật.