Khó chịu thì khó chịu, nhưng anh không muốn làm hỏng cô vợ mới cưới đâu.
Cuối cùng thì Tô Tô cũng xem như là đã phản ứng ra chuyện như thế nào rồi, cô hoảng hốt lo sợ ngồi dậy, sau đó lấy quần áo của mình khoác lên người, cô nói: "Không không, không cần vào nhà vệ sinh, cái đó... cái đó của em đến rồi."
"Cái đó?" Không phải do anh làm hỏng sao? Anh nhớ mình vẫn chưa kịp làm gì cả đấy, chỉ là động tay thôi.
Vừa nãy anh kích động như thế nào, anh biết, cho nên tưởng rằng mình làm hỏng rồi.
"Chính là cái mà mỗi tháng phụ nữ đều phải trải qua."
Tô Tô lúng túng chết đi được, cô đỏ mặt mở tủ lấy băng vệ sinh ra rồi xuống giường, nhìn thấy một vệt đỏ trên khăn trải giường mà bất lực, đêm động phòng hoa chúc của cô đấy, bị hủy hoại rồi.
Người quỳ trên giường cuối cùng cũng biết chuyện gi rồi, anh ngại ngùng gãi gãi đầu, sau đó tự cho mình cái tát để bình tĩnh lại, xem ra hôm nay không thể làm gì rồi, nhưng mà nhìn thôi cũng được.
Anh lấy chăn bông ra, sau đó chủ động tháo khăn trải giường ra, dùng nước tắm của Tô Tô để giặt sạch vết máu trên khăn trải giường, sau đó treo sang một bên cho ráo nước.
Anh đã bị thương và biết rằng những vết máu có thể vẫn còn trên bề mặt và giặt không sạch được nếu không được giặt sạch ngay lập tức.
Đợi Tô Tô thay băng vệ sinh ở phòng bếp xong quay lại thì phát hiện máu kinh của mình đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, cô không khỏi cúi đầu xuống, ấm ức nói: "Em xin lỗi."
Người ta nghỉ phép được có mấy ngày chứ, kỳ kinh nguyệt của mình vừa đến thì liền hủy hoại tân hôn của Lận Xuyên rồi.
Nam xứng cũng xui xẻo thật, ở trong sách động phòng với nữ chính, người ta không cho, bây giờ không dễ gì mới đổi cô vợ mà còn tới kỳ kinh nguyệt.
Đỉnh đầu được xoa xoa vài cái nhẹ nhàng, sau đó anh trầm giọng an ủi cô: "Chuyện này em cũng không cố ý, hơn nữa ngày tháng của chúng ta còn dài đấy. Em mau lên giường đi, nghe nói đến... cái đó không được để lạnh."
"Ưm." Tô Tô vội vàng lên giường, sau đó cuộn người trong chăn và không ra ngoài nữa, nhưng mà cô quên mất đây là chăn đôi, Lận Xuyên cũng phải chui vào. Sau đó, hai người cùng đắp cái chăn.
Phụ nữ là động vật cảm tính, cho dù không có quan hệ đó, nhưng họ cũng cảm thấy ngủ trong lòng đàn ông, lại kết hôn rồi, thế sau này chính là vợ chồng, cho nên cô trở nên vô cùng thân mật với anh, cũng không bài xích bị ôm, bị ăn đậu phụ.
Còn Lận Xuyên cảm thấy, mặc dù không thể làm øì được, nhưng nhìn nhìn, sờ sờ cũng rất tốt, chỉ là bị giày vò thôi.
Tô Tô cũng cảm nhận được, nhưng mà cô cứ co người trong đó, không nói gì, không làm gì cả, cuối cùng cảm giác được hô hấp của anh trở nên gấp gáp, cuối cùng anh không kìm được xuống giường vào nhà vệ sinh, sau đó quay lại thì ngoan ngoãn hơn nhiều, lúc này mới ôm cô ngủ.
Còn về việc anh đi làm gì rồi, là một bảo bảo ngoan thì Tô Tô không thể hỏi và cũng không dám hỏi.
Tóm lại, giày vò đến khoảng mười hai giờ khuya thì cuối cùng cũng chính thức ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Tô Tô nhìn thấy tấm khăn trải giường treo bên ngoài đung đưa qua lại trong gió, cô cảm thấy cả người không ổn rồi, rõ ràng là cô không làm gì cả, nhưng phơi khăn trải giường như này giống như là đã làm chút gì đó rồi.
Sắc mặt đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm Lận Xuyên đang ôm củi trong nhà, nói: "Anh phơi khăn trải giường ra ngoài làm gì thế?"